Cái khó của phó bản này không nằm ở việc đối đầu với lệ quỷ.
Edit: Ry
Người đàn bà với xương gò má nhọn hoắt, mặt mày tăm tối nhìn sang, thấy Nguyên Dục Tuyết đã thay đồng phục nhân viên tiếp đãi, đeo xong huy hiệu; thì mới móc từ trong áo khoác ra một quyển sổ ố vàng ghi các quy định cho nhân viên, bắt đầu dõng dạc đọc cho thiếu niên.
Quy định cũng không nhiều lắm, tổng kết lại là mấy cái.
Một. Nhân viên phải đảm bảo ngoại hình nghiêm chỉnh, trang phục sạch sẽ và vệ sinh cá nhân tử tế. Đồng phục không được dính máu, quản lý phát hiện sẽ trừ điểm và xử phạt, nếu quá nghiêm trọng sẽ đuổi việc.
Hai. Với những "yêu cầu hợp lí" của khách hàng, phải cẩn thận trong việc đồng ý hay từ chối. Nhân viên đồng ý nhưng không hoàn thành yêu cầu sẽ bị trừng phạt, khách sạn sẽ không chịu trách nhiệm. Người từ chối có thể sẽ bị khách trừng phạt và nhận đánh giá kém.
Ba. Lúc cần thiết, nhân viên tiếp đãi cũng phải làm công việc của phục vụ phòng, phải dọn dẹp và kiểm tra các phòng trong khách sạn.
Cuối cùng, quyển "Quy định quản lý nhân viên" khép lại, ánh mắt đáng sợ của bà ta chĩa thẳng vào Nguyên Dục Tuyết: "Tôi chính là quản lý của các cậu. Những quy định tôi vừa đọc... Hiểu hết chưa?"
Nguyên Dục Tuyết bị bà ta nhìn chòng chọc, thiếu niên khoác lên mình bộ đồng phục nghiêm chỉnh, phác họa dáng người thon gọn, trắng trẻo mềm mại đến mức thơ ngây, đang nhìn xuống sàn nhà.
Hàng mi đen khẽ chớp, mãi sau cậu mới giương mắt lên nhìn bà ta, rành rọt đáp: "Đã hiểu."
Bàn giao xong, Nguyên Dục Tuyết được bà ta dẫn tới chỗ lễ tân.
Quản lý qua loa giới thiệu vài câu, bảo cậu giao tiếp với đồng nghiệp, mau chóng làm quen với công việc. Sau đó quay đi, đôi giày cao gót lộp cộp biến mất ở góc cua chỗ hành lang.
Đồng nghiệp của Nguyên Dục Tuyết chính là người chơi đeo huy hiệu số "001", đến trước cậu một lúc.
001 trông chỉ chừng hai mươi mấy, nếu không vào trò chơi sinh tồn này, gặp ở ngoài thì tầm tuổi gã chắc vừa tốt nghiệp đại học.
Người này rất cao, phải tới 1 mét 9, mặt mày góc cạnh tuấn tú, có một ít đặc điểm của con lai Đức. Kể cả so với hàng ngũ người chơi toàn tuấn nam mỹ nữ thì vẫn là kiểu ngoại hình rất điển trai nổi bật.
Lúc này gã mím môi, hình như đang cố gắng trao đổi với lễ tân.
"Tôi chỉ xem thôi ---" 001 mềm giọng yêu cầu. Gã đã dây dưa với NPC này suốt từ nãy, sắp khô cả họng, khóe miệng cũng cứng đờ, có vẻ rất sốt ruột: "Tôi không làm gì đâu. Hay là chị mở ra cho tôi xem đi, tôi sẽ không chạm vào sổ đăng kí đâu, vậy có được không?"
"Xin lỗi." Chị gái lễ tân tiếp tục nở nụ cười ngọt ngào, đầy máy móc nói: "Theo quy định thì chúng tôi không thể tự ý tiết lộ thông tin của khách thuê phòng."
Hai bên giằng co.
Gã nhất định phải lấy thêm thông tin, nhưng không dám ra tay cướp, ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì. 001 chỉ có thể đứng trước quầy lễ tân, hai tay chống lên mặt quầy, cơ thể cao lớn gần như chiếm nửa không gian. Gã cau mày nhìn nhân viên lễ tân, bộ dạng nôn nóng.
Một giây sau, gã cảm giác có người đi tới bên cạnh.
Giống như là giữa mùa hè nóng bức bỗng có trận gió mát lạnh, không hề khó chịu chút nào, rất thoải mái thư thái. 001 khựng lại, sau đó phản ứng ngay, cảnh giác nhìn sang bên cạnh. Thấy bộ đồng phục giống hệt mình của đối phương thì đoán người này hẳn là nhân viên tiếp đón.
Tức là người chơi.
001 cau mày!
Cái khách sạn này từ nhân viên tới khách đều ít lạ thường, chí ít từ lúc tới đến bây giờ, 001 chỉ gặp quản lý, lễ tân và vị khách duy nhất tên Vương Kiện kia, mà mấy người đó rõ ràng là NPC.
Căn cứ vào nhắc nhở của phó bản thì có thể đoán được, con mụ quản lý đầy quỷ khí kia chắc chắn không phải NPC hệ thân thiện. Đồng phục dính máu, trong phó bản ma quái kiểu này là tình huống rất dễ xảy ra, bị quản lý trông thấy sẽ trừ điểm, mà cái "xử phạt" kia đảm bảo cũng liên quan tới mạng sống.
Càng miễn bàn tới quy định "mắc lỗi nghiêm trọng" sẽ bị đuổi việc... Bị đuổi việc thì không thể làm nhiệm vụ, có khác gì chết đâu?
Từ những chi tiết này, suy ra quản lý không phải đồng minh, mà là loại NPC bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành chữ đỏ.
Chưa kể quan hệ giữa người chơi và "khách" cũng rất vi diệu.
Quy định nói, người chơi phải hỗ trợ khách hàng hoàn thành "yêu cầu hợp lý", nhờ đó thu hoạch đánh giá cao. Chắc chắn cái này cũng móc nối với nhiệm vụ chính là lên chức.
Điểm xuất phát và lợi ích của hai bên giống nhau, có thể nói là đồng minh.
Người chơi chỉ cần trợ giúp khách hàng là được.
Nhưng nếu cẩn thận bóc tách ra sẽ thấy khách có khả năng kìm hãm người chơi cực mạnh.
Đồng ý với yêu cầu của khách thì sẽ đứng trước ẩn số không biết có hoàn thành được hay không, nguy cơ cực lớn.
Mà từ chối thì cũng bị uy hiếp.
Tiến hay lùi đều khó.
Thậm chí 001 còn phát hiện, có vẻ như những vị "khách" cùng phe với người chơi này mới chính là cội nguồn của nguy hiểm.
Một NPC khác đã xuất hiện trước mặt người chơi là cô gái lễ tân.
Nhưng với tình hình hiện giờ thì nghe chừng chị gái này không có tinh thần giúp người làm niềm vui, chắc chắn không cùng phe với người chơi.
Ở nơi bốn bề là địch như vậy, dù là người chơi tâm lý thép cũng cảm thấy áp lực.
Sau khi vào phó bản, 001 cứ tưởng cả phó bản sẽ chỉ có mình là người chơi. Cũng may hệ thống chưa ác tới như vậy, độ khó A+ nên ít nhiều vẫn sắp xếp đồng đội cho gã.
Trong tình huống đầy áp lực, phát hiện một người chơi thực thụ, cùng phe với mình, dù 001 chưa biết nhân cách Nguyên Dục Tuyết như thế nào cũng đã có thiện cảm với cậu.
Gã cẩn thận quan sát Nguyên Dục Tuyết, trông hơi gầy, không giống người chơi hệ vũ lực lắm. Khá xinh trai, khí chất lại hững hờ thiên lạnh. 001 nhìn một lượt, cảm giác sự nóng nảy trong lòng giảm bớt, bình tĩnh trở lại.
Đồng đội của gã hình như cũng chú ý tới sổ đăng kí.
"Xin chào." Nguyên Dục Tuyết nói: "Có thể đưa tôi sổ đăng kí không?"
001 khó chịu mở miệng định nói ông có lễ phép cũng vô ích, NPC lễ tân này có thể nói là mềm rắn đều không ăn, tôi ở đây nịnh rát cả cổ rồi cũng chưa có tác dụng gì.
Chị gái lễ tân tiếp tục cười ngọt định từ chối Nguyên Dục Tuyết, lại nghe được thiếu niên bình tĩnh bổ sung: "Tôi muốn làm thủ tục đăng kí thuê phòng, cần điền thông tin."
001: "??"
Tụi mình là người chơi mà thuê phòng chi?
Nhưng lễ tân không hề thắc mắc tại sao một nhân viên tiếp đón lại muốn thuê phòng trong khách sạn mình làm việc, nói đúng ra là không khách sạn nào có quy định cấm nhân viên thuê phòng, thậm chí nhiều nơi sẽ còn cho phúc lợi nội bộ.
Nên xét về mặt logic thì yêu cầu này rất hợp lý!
001 thấy nụ cười của chị gái kia có vẻ rạng rỡ hơn, khóe miệng mở rộng, sau đó rất thoải mái giơ sổ đăng kí lên, còn cẩn thận đưa thêm cây bút máy.
"Vâng, mời ngài điền vào đây."
001: "..."
001: "."
Đương nhiên là Nguyên Dục Tuyết sẽ không điền. Cậu nhanh chóng lật trang, liếc một lượt rồi bình tĩnh khép lại.
"Xin lỗi tôi không thuê nữa." Thiếu niên nói rất thản nhiên: "Không mang thẻ căn cước."
001: "."
Một lần nữa chấn động trước sự lươn lẹo của Nguyên Dục Tuyết.
Thế mà chị gái lễ tân cũng không ý kiến, nụ cười trên mặt chỉ nhạt đi một chút, có vẻ khá thất vọng lấy lại cuốn sổ, còn gật đầu bổ sung: "Vậy mong lần sau ngài sẽ tới thuê."
Thu thập xong thông tin, Nguyên Dục Tuyết rời khỏi quầy lễ tân, 001 vội vàng theo sau.
Thật ra tính cách của gã không phải kiểu hay hợp tác với người khác, nên còn phải nghĩ xem nên mở lời thế nào. Gã hắng giọng: "Này, tôi ---"
"Vương Kiện."
Khuất khỏi tầm mắt của lễ tân, Nguyên Dục Tuyết quay người bình tĩnh nhìn 001, vô cảm nói.
001: "Hả?"
Tên cậu ta là Vương Kiện à?
Tên cũng không tệ lắm, nhưng 001 cứ thấy nó không hợp với khí chất của thiếu niên.
May mà một giây sau Nguyên Dục Tuyết đã giải thích: "Tên của vị khách kia. 41 tuổi, nguyên nhân vào ở khách sạn là nhặt được tiền."
001 thế mới biết mình hiểu lầm, đồng thời sự chú ý cũng nhanh chóng dời đi.
Gã lầm bầm: "Có tí thông tin thế thôi mà cũng không cho người ta xem nữa."
Ngẫm nghĩ một hồi gã thấy khá là hợp lý, cái ông tên Vương Kiện kia lúc đăng kí viết có một lúc đã xong, hiển nhiên lượng thông tin để lại cũng không nhiều, mà chính vì viết ngắn quá nên 001 mới không kịp nhìn trộm. Nhưng đây là một trong những thông tin mà người chơi nhất định phải biết.
"Nhặt tiền á, lí do gì kì cục vậy, tự dưng có tiền từ trên trời rơi xuống nên muốn tiêu sang một phen à?" 001 sờ cằm suy tư.
Nguyên Dục Tuyết không đáp.
Đúng lúc này, bà quản lý không biết mới xông ra từ xó xỉnh nào của hành lang, sau lưng bà ta có thêm ba người chơi mặc đồng phục nhân viên.
"Đồng nghiệp của các cậu đã tới đông đủ." Giọng bà ta hơi khàn, ánh mắt sền sệt đảo quanh 001 và Nguyên Dục Tuyết, như thể muốn nhìn cho tới khi mặt họ nở hoa, ẩn chứa cảnh cáo. Xong xuôi mới chịu nghiêng người giới thiệu ba vị đằng sau.
"Hi vọng các cô cậu sẽ hòa thuận với nhau, mau chóng làm quen và tuân thủ quy định của khách sạn." Quản lý chầm chậm bổ sung: " --- Thỏa mãn yêu cầu của các vị khách, để khách có được trải nghiệm tuyệt vời như ở nhà."
Nói xong câu chỉ đạo nghe như uy hiếp, quản lý lại bỏ đi, ba người chơi mới vào phó bản cũng chính thức gặp mặt đám Nguyên Dục Tuyết.
Theo lời bà ta nói thì e là phó bản này chỉ có 5 người chơi.