Edit: Ry
Nguyên Dục Tuyết quay sang nhìn Số 3.
Mặc dù cậu không nói gì, nhưng Số 3 như thấy được trên đầu Nguyên Dục Tuyết chậm rãi hiện ra một dấu "?".
Số 3: "..."
Gì?
Đúng là thái độ của tôi với cậu không tốt lắm, nhưng trông tôi giống kiểu người vô trách nhiệm vậy hả? Sao phải tỏ ra khó hiểu thế?
Số 3 lạnh lùng nghĩ.
Sự lúng túng đột nhiên phát sinh này khiến vẻ mặt y càng thêm lạnh.
Sau đó y tiến tới, định giằng cái cặp mang đi, tay dùng sức tới độ thấy được cả gân xanh nổi lên.
Nhưng lúc cầm vào thứ xúi quẩy này, Số 3 lại phát hiện, rõ ràng y đang dùng rất nhiều sức, nhưng cặp công văn không hề nhúc nhích.
Cái cổ tay nhỏ xinh kia tưởng yếu ớt vô lực, bóp phát là gãy kia, lại cầm cặp lại rất chắc.
Thậm chí thiếu niên có vẻ còn không nhận ra động tác giành giật của Số 3, càng không có cảm giác gì, như thể sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành không hề ảnh hưởng tới cậu.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết chưa mù, thế là cậu nghiêng đầu nhìn y.
Số 3: "..."
Thật ra điệu bộ này trông còn khá... Đáng yêu. Nhưng Số 3 chỉ thấy máu dồn lên não, nghiến răng nói: "... Về thôi."
Nguyên Dục Tuyết: "Ừ."
Khi hai người xách cái cặp ra ngoài, Vương Kiện mới sực tỉnh. Ông lảo đảo bất an đứng dậy, đuổi theo đám Nguyên Dục Tuyết tới cửa phòng.
Ngón tay xoắn xuýt đan vào nhau, Vương Kiện nhìn bọn họ, rồi khom lưng cúi đầu, lắp bắp không ngừng nói: "Cảm, cảm ơn hai người."
Ông đã từng cúi đầu trước rất nhiều người, nhưng chưa lần nào thật lòng như vậy.
Vương Kiện nhìn khuôn mặt của hai người kia, đều là những thanh niên trẻ tuổi chỉ chừng 20, bỗng dưng thấy không đành lòng.
Những ngày qua Vương Kiện thật sự có ý định tự sát, nếu không phải bức ảnh kia dọa cho ông ta tỉnh lại, cảm thấy ngã chết như vậy thật sự quá thảm, thì có lẽ lúc này ông ta đã chết rồi.
Giờ thấy hai thanh niên phải chịu nguy hiểm thay mình, nghĩ tới cảnh bọn họ cũng sẽ đống tiền âm phủ bất hạnh kia quấn lấy, dù là đối phương tự nguyên, ông vẫn tránh khỏi cảm giác tội lỗi.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
"... Các vị hãy bảo trọng." Vương Kiện khe khẽ nói.
Nguyên Dục Tuyết cũng không quên sửa lại khóa cửa cho Vương Kiện. Một dòng năng lượng cực nhỏ tiến vào trong khóa, sửa lại con chip bên trong, xác nhận nó rất kiên cố rồi cậu mới cùng Số 3 rời khỏi hàng lang này.
Cách âm của khách sạn không tệ, nhưng thính giác của Nguyên Dục Tuyết quá nhạy bén, khoảng cách này vừa đủ cho cậu nghe được tiếng Vương Kiện gọi điện thoại ---
Những ngày qua ông ta không dám liên lạc với vợ con, sợ tai ương trên người mình ảnh hưởng tới họ.
Giờ có hi vọng sẽ thoát khỏi, Vương Kiện không nhịn được cầm di động lên, nhìn dãy số mình ngày nhớ đêm mong nhưng lại bị chính mình chặn, run rẩy nhấn gọi.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, lập tức vang lên giọng nói có phần đau khổ của người phụ nữ.
Bà khóc hỏi những ngày qua Vương Kiện đã chạy đi đâu, tại sao báo cảnh sát tìm người cũng không thấy.
Vương Kiện liên tục nói xin lỗi, cuối cùng có phần thút thít bảo: "Quyên à, anh hứa mấy ngày nữa anh sẽ về. Em ở trong viện chờ anh nhé, nếu anh có thể sống sót chắc chắn sẽ về tìm em. Vất vả cho em rồi, chắc mệt lắm đúng không... 3 ngày, nếu sau đó anh không trở lại, em đừng chờ nữa."
"Chúng mình còn có con gái, em hãy cố gắng chăm sóc con. Anh không muốn hại chết hai mẹ con, tất cả là lỗi của anh, là do anh hết."
Ông không ngừng lặp lại.
Người phụ nữ dường như nhận ra, không nén được tiếng khóc, cuối cùng chỉ còn loáng thoáng tiếng nức nở.
"Em biết rồi." Bà cũng lặp lại: "Em biết rồi, anh hãy chăm sóc bản thân nhé."
Nguyên Dục Tuyết và Số 3 đã rời khỏi đoạn hành lang chật chẹp kia.
Vương Kiện hình như lại lên giường, cuộn mình trong ổ chăn, cậu không nghe được nữa.
Hàng mi dày rung rung.
Lúc này đi bên cạnh Nguyên Dục Tuyết, Số 3 vẫn dán mắt vào cái cặp công văn kia, còn ngẩn người.
Giờ y mới nhận ra tay Nguyên Dục Tuyết rất đẹp, từng đường cong đều hoàn hảo, xuất sắc tới nỗi hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt kia.
Nước da cũng trắng nhợt, so sánh với màu xám đậm của cặp công văn lại càng thêm nổi bật.
Số 3 bỗng đứng lại, thình lình bảo:
"Đưa nó cho tôi."
Giọng điệu y rất cứng rắn, vẻ mặt cũng thiếu kiên nhẫn, trông rõ là bất mãn với Nguyên Dục Tuyết. Nhưng hành vi lại là chủ động tiếp cận quả bom hẹn giờ kia.
Hàng mi cong giương lên nhìn về phía y.
"Nhìn gì?" Số 3 lớn tiếng nói: "Không tin tôi? Yên tâm, tôi đáng tin hơn con ma ốm như cậu nhiều."
Nguyên Dục Tuyết cũng nghiêm túc suy tư.
Mặc dù cậu không cảm thấy Số 3 "đáng tin" hơn mình, nhưng tin tưởng đồng đội cũng là một trong những quy định của người máy.
Đương nhiên, "tin tưởng" cũng có thể chỉ là thái độ tốt đẹp hơn.
Vậy để anh ta cầm đi, Nguyên Dục Tuyết nghĩ.
Số 3 mím môi.
Cũng may trước khi y nổi đóa, Nguyên Dục Tuyết đã phối hợp đưa cái cặp công văn sang.
Thế là chẳng biết sao tâm tình Số 3 lại bình thường như trước.
Có lẽ là vì được tin tưởng, khóe môi y khẽ nhếch lên, là kiểu vui vẻ rất kín đáo.
Cầm cặp công văn trong tay, họ nhanh chóng trở lại sảnh khách sạn.
Lúc này cả khu sảnh vẫn trống rỗng như mọi khi, không có một vị khách, chỉ có mỗi NPC tiếp tân ở quầy.