Edit: Ry
Thời điểm giao ngày, tức 12 giờ đêm, thường là lúc âm khí nặng nhất. Và cũng là lúc dễ xảy ra chuyện nhất.
Với người bình thường thì thức tới 12 giờ là đã mệt rã rời, đang chuẩn bị tiến vào mộng đẹp.
Nhưng với các người chơi, 12 giờ đêm trong phó bản là lúc họ tỉnh táo nhất, từng giây từng phút cảnh giác cao độ, mọi thứ đều có thể xảy ra, không biết đã có bao nhiêu người không vượt qua được đêm tối.
Đúng 12 giờ, tất cả người chơi đang trong trạng thái ngủ đồng loạt mở mắt, như đang đợi cái gì.
Nguyên Dục Tuyết chưa từng ngủ.
Cậu hơi nghiêng người sang, mắt khép hờ, rất công thức hoá nằm trên giường, đối mặt với cái cặp công văn nhét đầy tiền âm phủ tới mức phồng lên ở giữa phòng.
Thời gian từng phút trôi đi, tới 3 giờ 40 phút, ngay cả người chơi thì cũng đã có dấu hiệu buồn ngủ.
Trong đêm tối tĩnh lặng.
Bờ mi đang khép của Nguyên Dục Tuyết đột nhiên nhấc lên.
Những người khác chưa chú ý tới.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại nghe thấy tiếng động lạ truyền tới từ cái cặp công văn kia.
Âm thanh giống như móng tay sắc nhọn mài trên lớp da cặp, từng chút từng chút.
Giống hệt âm thanh cậu nghe được lúc ban ngày.
Nguyên Dục Tuyết nháy mắt đã ngồi dậy, lẳng lặng xuống giường đi tới giữa phòng.
Cơ thể cậu mềm dẻo, thế nên động tác cũng rất linh hoạt.
Khi Nguyên Dục Tuyết đi tới nơi đặt đạo cụ, tay đặt trên quai cái cặp kia, những người khác mới phát hiện ra hành vi của cậu.
Số 1 lập tức nhảy từ trên giường xuống, vô thức hỏi: "Nguyên Dục Tuyết? Không sao chứ? Xảy ra chuyện gì ---"
Phản ứng của những người khác cũng rất nhanh.
Tuy không lên tiếng nhưng số 3 cũng đã chạy tới cạnh Nguyên Dục Tuyết, cau mày nhìn cậu.
Y vươn tay đè lại cánh tay Nguyên Dục Tuyết.
Mắt Ông Chú ánh lên sự cảnh giác.
Ông nghi ngờ Nguyên Dục Tuyết đột nhiên tới cầm cặp công văn là vì bị quỷ quái mê hoặc.
Căn phòng tăm tối đột nhiên sáng lên một luồng sáng trắng mờ nhạt.
Hóa ra là Bé Năm, không biết cô dùng đạo cụ gì, đầu ngón tay đột nhiên nở rộ hai đốm sáng.
Nó tựa như là ánh trăng, không quá sáng, rất yếu ớt, lại chiếu rọi cả căn phòng ---
Trong ánh sáng này, đôi mắt Bé Năm lóe lên sự sắc bén, nhưng thấy Nguyên Dục Tuyết thì lập tức biến thành mềm mại pha lẫn sợ hãi, như thể không biết phải làm sao. Cô thì thầm: "Nguyên Dục Tuyết, cậu không sao chứ?"
Số 3 nhìn cái bóng của Nguyên Dục Tuyết, ra hiệu cho Ông Chú.
Không sao, không phải bị quỷ nhập.
Đồng thời cũng thả bàn tay đang đè cậu ra, cứng ngắc bảo: "Đừng có dọa người khác."
Đôi mắt thiếu niên được ánh sáng trắng như tuyết kia chiếu rọi, cậu không hề chớp mắt, duy trì vẻ mặt điềm nhiên, hàng mi ngoan ngoãn rủ xuống.
Tay cậu nắm quai cặp, xách nó lên, đồng thời nói: "Bên trong có gì đó."
"Tôi nghe được tiếng động."
"Là ---"
Nháy mắt sau, Nguyên Dục Tuyết khựng lại, những người khác cũng mở to mắt.