Edit: Ry
--- Đồng ý?
Vậy tức là ông ta không cần chết? Vương Kiện ngơ ngác nghĩ.
Nguyên Dục Tuyết hơi cúi đầu, thanh đao Phá Hồng Mông có thể chém vô vàn quỷ quái đã tra vào vỏ, lưỡi đao hướng vào trong, treo trên thắt lưng. Hàng mi đen dài rủ xuống, hoàn hảo che đi cảm xúc trong mắt. Cậu bắt đầu thì thầm gì đó.
Đây là chú ngữ Giới Chu Diễn dạy cho cậu.
Thật ra nếu không phải người chết thì sẽ không nghe được tiếng tụng của Nguyên Dục Tuyết, nhưng khoảnh khắc đó, tất cả người sống ở đây đều loáng thoáng nghe được âm thanh với nhịp điệu huyền diệu ấy.
Giống như là tiếng ngâm thơ. Ôn hòa, trong trẻo, có phần lạnh lẽo.
Nhưng lại rất dễ nghe, không giống tiếng hát lắm.
Trong âm thanh ấy, họ nhìn thấy một bóng hình mơ hồ nổi lên từ chiếc cặp đã tan tành.
Hai chân dường như còn dính chặt vào đống thịt đỏ tươi.
Có thể thấy người này không cao lắm, hơi gầy, yếu ớt, tất cả dễ dàng liên tưởng tới ---
Là cô bé kia ư?
Dường như chân em không thể tách khỏi những khối thịt kia, nhưng cơ thể cứ dần nổi lên, rồi bỗng một giây nào đó, đột nhiên ngừng giữa không trung.
Chậm rãi tan biến.
Hơi lạnh vẫn luôn quẩn quanh trong căn phòng cũng biến mất.
Vương Kiện rùng mình.
Cảm giác như là vừa chạy đi tắm nước nóng vậy, ông ta thấy máu trong người lại chảy, có hơi ấm của người sống, da thịt cũng ấm dần.
Ban đầu Vương Kiện không thấy gì, nhưng giờ so sánh mới có cảm giác như được về lại nhân gian.
Trong lòng ông ta cũng hiểu, đây là dấu hiệu tai ương đã tan biến. Ông ta không cần lo ngay ngáy khi nào mình sẽ bị giết nữa, liệu có liên lụy tới người nhà không, có gặp bất hạnh gì không ---
Phá Hồng Mông trong tay Nguyên Dục Tuyết đã biến mất.
Số 3 cảm giác được, bỗng nhìn sang phía cậu, hiển nhiên cho rằng đó là thiên phú của Nguyên Dục Tuyết... Có vẻ như năng lực thiếu niên này nắm giữ còn nhiều hơn y nghĩ.
"Được rồi." Nguyên Dục Tuyết nói.
Giọng cậu trầm và lạnh hơn bình thường, giống người đã nói cả một ngày, đượm sự mỏi mệt.
Vương Kiện gật như mổ thóc, nước mắt không biết lăn xuống từ khi nào, chỉ biết rập khuôn liên tục nói cảm ơn: "Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn!"
Trời vẫn chưa sáng, không thể rời khỏi khách sạn ngay.
Mà dựa theo quy định, nhân viên bọn họ cũng phải trở lại kí túc xá.
Nguyên Dục Tuyết nhìn chiếc cặp công văn thấm đầy máu tươi, đựng vô số mảnh vụn xác chết, hỏi Vương Kiện có muốn để nó ở chỗ mình không. Cậu khẳng định lần này sẽ không làm mất nữa.
Vương Kiện suy tư, quyết định từ chối.
Kể cũng lạ, ông ta vốn rất sợ, chỉ muốn tránh xa, nằm mơ cũng muốn ném cái cặp công văn này đi để thoát khỏi tai ương. Nhưng khi thật sự "chứng kiến" lai lịch của nó, tuy vẫn có sợ, nhưng Vương Kiện thấy thổn thức nhiều hơn, lần này không muốn ném nó đi nữa.
Cũng có thể là vì ông ta biết mình đã thoát khỏi tai ương, không cần phải sợ hãi nữa.
"Để lại đây đi." Vương Kiện nói: "Dù sao mai tôi cũng phải tự mang ---"
Ông ta nhìn cái cặp đẫm máu, bỗng đau khổ nghĩ, thế này thì mang đi kiểu gì?
Mùi máu nồng như thế, có khi nào đang đi ông ta sẽ bị cảnh sát chặn lại, mang đi điều tra như tội phạm giết người biến thái không?
Nguyên Dục Tuyết nhìn ông, im lặng vài giây rồi gật đầu.
Cả ba trở lại căn phòng kí túc chật hẹp.
Bé Năm đang ngán ngẩm ngồi trên giường đung đưa đôi chân dài. Nghe thấy tiếng người, mắt lập tức sáng lên, ngồi trước cửa phòng đợi bọn họ.
Ba người mỏi mệt bước vào, trên người không có vết thương gì.
Bé Năm nhìn một lượt cũng đoán được tình huống. Ông Chú vội vàng đứng dậy hỏi thăm: "Mọi chuyện sao rồi?"
Người trả lời là Số 3.
"Xong rồi." Cách nói chuyện vẫn ngắn gọn đơn giản như trước, nhìn Nguyên Dục Tuyết một cái rồi bổ sung: "Là Nguyên Dục Tuyết giải quyết."
Y không có thói quen cướp công người khác.
Số 1 mãnh liệt gật đầu đồng ý với lời của Số 3. Điệu bộ đầy tự hào như thể người nhà gã mới giải quyết vấn đề vậy.
Số 3 thấy, không khỏi bực bội hừ một tiếng trong lòng.
Mặc dù Ông Chú cũng đoán được, nhưng có Số 3 khẳng định vẫn yên tâm hơn. Ông gật gù: "Giải quyết được thì tốt. Vậy chắc tối nay vị khách đó sẽ không xảy ra chuyện nữa chứ?"
Số 3 liếc Ông Chú, giải thích cụ thể hơn: "Không phải là phiền phức hôm nay được giải quyết. Mà là nhiệm vụ của vị khách kia đã xong, ngày mai ông ta sẽ rời khỏi khách sạn."
Ông Chú: "..."
Ông Chú: "???"
Ông tròn mắt há mồm, biểu cảm vừa trách móc kiểu "tôi còn chưa xong nhiệm vụ hàng ngày mà sao các cậu đã giết boss rồi", vừa ngỡ ngàng. Sau đó do dự hỏi lại: "Nhanh vậy đã xong rồi?"
Bé Năm ở bên cạnh nhẹ nhàng "a" một tiếng, hình như định nói gì, cuối cùng lại ngậm miệng. Sau đó ngọt ngào cười: "Anh Nguyên Dục Tuyết giỏi thật đó."
Đây là lần đầu Nguyên Dục Tuyết được người ta gọi như vậy.
Động tác chui vào chăn của thiếu niên khựng lại, cậu ngồi trên giường, ngoan ngoãn đáp: "Ừ."
Số 3: "..."
Gã cảnh cáo liếc Bé Năm một cái: "Xong rồi, hẳn là không còn vấn đề gì nữa."