Edit: Ry
Hắn đâu có mất trí nhớ.
Nhưng khi Giới Chu Diễn định trả lời như vậy, hắn mới phát hiện, hắn không "mất trí nhớ", nhưng bản thân cũng không có "kí ức".
Hắn không biết tên mình là gì, mình là ai, từ khi có ý thức hắn đã ở Khách Sạn Tránh Tai Ương.
Có lẽ là đã ở đây rất rất lâu, có lẽ là mới tới. Hắn không quan tâm, vì thời gian là thứ vô nghĩa với hắn.
Hắn không cần ăn, cũng không cần nghỉ ngơi, cứ nhàm chán vô vị ở trên tầng lầu cao nhất này, chưa từng có suy nghĩ muốn rời khỏi đây.
Không phải vì hắn biết mình là sự tồn tại của bất hạnh khiến thế gian e sợ, là bản thể của tai ương khủng khiếp nhất. Hắn không bao giờ nhượng bộ hay quan tâm tới cảm xúc của người khác, cũng chưa bao giờ biết vô tư bao dung, ở lại đây chỉ là vì... Mọi thứ đều vô nghĩa.
Vô vị.
Chỉ vậy thôi.
Nhưng khi ngửi được mùi hương bên ngoài cửa sổ, hắn chưa từng có cảm giác "bản thân" tồn tại tới rõ ràng như vậy.
Và nhịp tim trở nên dồn dập.
Thậm chí khi thấy người nọ rơi xuống, hắn bị kích thích mãnh liệt. Trái tim rơi thẳng xuống theo, một cảm giác mơ hồ có thể gọi là nỗi sợ bỗng chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể.
Hắn cũng biết sợ.
Trí óc tràn đầy hình ảnh khủng khiếp nào đó.
Cảm xúc dậy sóng này khiến hắn không kiềm được tiến tới, tóm lấy cổ tay có vẻ quá mảnh mai kia, ôm lấy thiếu niên đang chơi vơi giữa không trung hiểm nguy, đồng thời trút ngọn lửa trong lòng mình, xé tan con quỷ kia thành những mảnh vỡ không thể hồi phục.
Hình như hắn đang tức giận.
Cảm xúc này cũng hết sức mới lạ, khiến hắn không biết phải làm sao.
Sau đó hắn và thiếu niên nhìn nhau.
Chỉ một tích tắc, phản ứng của cơ thể đã đi trước lí trí.
Nhưng hắn không hối hận, vì cảm giác này... Không tệ chút nào.
Ôm thiếu niên vào lồng ngực, để mùi hương của cậu chiếm lĩnh tất cả giác quan của mình.
Tuy cảm giác khô nóng kì lạ trong người và hành vi hít hà mất kiểm soát như uống rượu độc giải khát này càng khiến nó giống như một loại hành hạ. Nhưng sự tra tấn này, hắn vui vẻ chịu đựng.
Bảo hắn buông tay mới là cực hình thật sự.
Giới Chu Diễn lúc này có thể nói là cực kì dễ lừa, nên hắn ngoan ngoãn nói hết những gì mình biết cho Nguyên Dục Tuyết, một hành vi phải nói là rất mất não.
Hắn không mất trí nhớ, chỉ là hắn không biết mình tên gì, là ai, ngày qua ngày tồn tại ở đây thôi.
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Thiếu niên im lặng một hồi mới nói với người trước mặt: "Cậu như vậy gọi là mất trí nhớ."
Sau đó rất kiên nhẫn giải thích: "Tên cậu là Giới Chu Diễn. Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều phó bản, làm rất nhiều nhiệm vụ..." Cậu vốn không phải người hay nói, nên quá khứ liên hệ chặt chẽ giữa họ chỉ được giải thích bằng vài câu ngắn ngủi.
Nguyên Dục Tuyết nhìn vào mắt Giới Chu Diễn: "Mặc dù cậu đã quên, nhưng tôi tên là Nguyên Dục Tuyết, là..."
Bạn của cậu.
Nguyên Dục Tuyết còn chưa nói hết, trong đầu Giới Chu Diễn đã đột nhiên nhảy số một từ.
Hắn không hề nghi ngờ Nguyên Dục Tuyết, toàn tâm toàn ý chấp nhận loại kí ức này, mà thực tế cậu có lừa hắn cũng không sao, Giới Chu Diễn không quan tâm.
Hắn như vừa nhớ ra, khả năng tiếp thu còn rất cao, như cậu học trò xuất sắc cướp lời thầy.
Giọng người đàn ông trầm thấp quyến rũ: "... Vợ?"
Nguyên Dục Tuyết bị cướp lời thoại: "..."
"Không phải." Cậu nghiêm túc uốn nắn: "Là bạn bè."
Thế là Giới Chu Diễn cũng gật đầu theo: "Là bạn bè."
Hóa ra "bạn bè" là quan hệ thân mật như vậy.
Nhận biết của Giới Chu Diễn được đổi mới.
Sau khi gặp lại Giới Chu Diễn, Nguyên Dục Tuyết sửa sang lại suy đoán của mình, chuẩn xác đặt trọng điểm lên nhiệm vụ ---
"Tầng cao nhất chỉ có mình cậu thôi à?" Nguyên Dục Tuyết hỏi.
"Ừ."