Edit: Ry
Hóa ra trên này có thang máy.
Giờ Nguyên Dục Tuyết mới biết.
Giới Chu Diễn lạnh mặt nhấn nút xuống lầu, lại nắm tay Nguyên Dục Tuyết nhập thông tin vào. Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, nhưng lại len lén liếc thiếu niên: "Lần sau cậu muốn lên đây thì dùng thang máy. Hoặc là để tôi xuống đón, đừng..."
Giới Chu Diễn khựng lại, nghiến răng nghiến lợi: "Đừng có đi đường tắt."
Nguyên Dục Tuyết ngoan ngoãn đáp: "Ừ."
Thấy thiếu niên không có phản ứng gì đặc biệt, Giới Chu Diễn quay đi, lẳng lặng thở ra, sau đó trong lòng dâng lên một cảm giác vui vẻ bí ẩn.
Hắn ít nhiều cũng biết lươn lẹo ---
Nguyên Dục Tuyết không từ chối, chứng tỏ về sau cậu sẽ lại lên đây chơi với hắn.
Cửa thang máy khép lại, mặt cửa màu bạc bóng loáng phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông. Vốn là một khuôn mặt chứa đựng sự tàn bạo khiến người ta sợ hãi, lúc này khóe môi lại không kìm được nhếch lên, che bớt đi tà ác, khiến Giới Chu Diễn trông... Thân thiện hơn một chút.
Đương nhiên là cũng chỉ một chút thôi.
Hắn lặng thầm dịch sang để đứng gần Nguyên Dục Tuyết hơn, hơi vươn tay, đáp hờ lên eo cậu. Giới Chu Diễn rất cao, nên động tác này khiến Nguyên Dục Tuyết có vẻ như đang nép người vào lồng ngực hắn.
Tốc độ của thang máy rất nhanh.
Giữa chừng cũng không xuất hiện vấn đề gì, đáng lẽ là có, nhưng phát hiện Giới Chu Diễn ở đây thì chúng đều tự động trốn, khiến Giới Chu Diễn còn hơi tiếc.
... Nếu có thể ở bên Nguyên Dục Tuyết lâu hơn một chút thì tốt.
Giới Chu Diễn rủ mắt, cửa thang máy theo đó mở ra, vừa hay đối diện với nhóm người đang canh giữ trước cửa ---
Các người chơi đều đang rất sốt ruột.
Từ khi Nguyên Dục Tuyết nhận nhiệm vụ đi lên, họ không nhận được thông tin gì từ cậu.
Căn cứ vào thái độ của quản lý thì đó rõ ràng không phải nhệm vụ đơn giản, thậm chí còn có nguy cơ tử vong.
Mắt thấy mặt trời sắp khuất, nếu Nguyên Dục Tuyết không kịp trở lại kí túc xá trước khi trời tối thì cậu sẽ bị phán là vi phạm quy định. Đương nhiên vấn đề trầm trọng hơn là như vậy chứng tỏ Nguyên Dục Tuyết đã xảy ra chuyện, không về được...
Số 3 lo lắng.
Y hối hận tại sao ban đầu mình không xung phong đi, cũng khó hiểu tại sao mình lại để Nguyên Dục Tuyết lên lầu một mình như vậy.
Bọn họ thậm chí còn tìm cơ hội lẻn lên tầng 7, chính là tầng cao nhất theo lời quản lý. Nhưng chưa từng thấy Nguyên Dục Tuyết, thậm chí còn không thấy tung tích vị khách quý theo lời bà ta. Trong những căn phòng đóng chặt cửa chỉ có quỷ quái, còn rất khó giải quyết, ngay cả Số 3 cũng chỉ giết được vài con rồi buộc phải rút lui.
Lưng thấm đầy mồ hôi lạnh.
Y bắt đầu suy tư...
Nhiệm vụ mà quản lý nói có tồn tại thật không? Hay đây chẳng qua chỉ là một âm mưu lừa người chơi đi chết?
Vô số ý nghĩ lung tung rối loạn phá vỡ sự bình tĩnh vốn có, khi Số 3 gần như không kìm nén được, lại nghe được tiếng động rất nhỏ, nhiễu loạn tư duy đã chìm trong âm u của y.
Đó là tiếng thang máy vận hành.
Thính giác của Số 3 rất tốt, nên dù cách mấy mét y vẫn nghe được âm báo thang máy. Y giật mình, không hề do dự dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước cửa thang máy.
Nhân viên trong Khách Sạn Tránh Tai Ương không nhiều, ngoài NPC ra thì cũng chỉ có vị khách ở tầng 3 là Từ Oánh.
Số 3 không khỏi mong đợi. Y không hi vọng là Từ Oánh xuống lầu nên mới dùng thang máy, từ đằng xa đã ngước lên nhìn biển báo, thấy con số biểu hiện trên đó --- Không khỏi sững sờ.
Trên đó hiện lên là tầng 6, đồng thời từ từ giảm xuống...
Khi con số trên đó biến thành 3, Số 3 đã đứng trước cửa thang máy.
Y mím môi, vẻ mặt hết sức nghiêm nghị và lo lắng. Khi cửa thang máy mở ra, Số 3 thậm chí còn không kiềm chế được sự manh động của mình, suýt lao vào trong. Sau đó bước chân y khó khăn ngừng lại ở ngưỡng cửa.
Ánh mắt ngay từ giây đầu tiên đã rơi vào Nguyên Dục Tuyết, cảm giác kích động khi suýt đánh mất mà tìm lại được khiến trái tim y tưởng như vỡ òa.
Nhưng một giây sau, sự chú ý của Số 3 không thể không chuyển sang người đàn ông có khí chất rất mạnh bên cạnh thiếu niên.
Khoảnh khắc nhìn thấy Giới Chu Diễn, con ngươi y co rút. Ngoài sự cảnh giác rõ rệt xuất phát từ bản năng ra thì còn có một chút tuyệt vọng khó mà phát hiện, dần lan tràn trong lòng.
Rõ ràng kẻ này là con người.
Một con người không hề xấu xí, ngược lại còn rất đẹp trai. Nhưng chẳng biết tại sao vẫn khiến Số 3 có sự đề phòng cực kì khó che giấu, thậm chí làm y thấy... Sợ.
Số 3 còn chưa kịp bắt được sự sợ hãi bé nhỏ trong lòng, nó đã nhanh chóng bị một sự khó chịu khác che lấp.
Ánh mắt y rơi trên bàn tay đang đặt hờ trên eo Nguyên Dục Tuyết. Não bộ nháy mắt bị ý nghĩ khác thay thế, đồng thời xuất hiện một dấu chấm hỏi cực lớn.
?