Vũ Khí Hình Người

Chương 351: Khách Sạn Tránh Tai Ương (26) Chặn cửa phòng.



Edit: Ry

Hóa ra là khách trên tầng cao nhất, vậy dễ hiểu rồi --- Dễ con khỉ!

Số 3 rõ ràng rất sốc. Y lập tức nhìn đi chỗ khác, nhưng nét mặt không giấu được sự hoài nghi và cảnh giác.

Dĩ nhiên không phải y nghi ngờ Nguyên Dục Tuyết lừa mình... Mà y đang nghi ngờ nhận thức của cậu bị sửa đổi.

Nếu không tại sao cậu ấy lại không nhận ra chỉ riêng việc là khách trên tầng cao nhất của cái khách sạn ma quái này đã đủ kì lạ, chắc chắn không phải NPC gì thân thiện cho cam, có khi còn là kẻ địch.

Mà tên này làm thế quái nào lại trở thành bạn của Nguyên Dục Tuyết, thậm chí còn thân thiết tiễn cậu ấy xuống dưới... Tâm trí Số 3 bị bao trùm trong từng lớp sương mù. Y căng thẳng mím môi, chuẩn bị sẵn sàng để cứu Nguyên Dục Tuyết ra khỏi tầm với của Giới Chu Diễn, như thể cái thang máy kia là lồng giam giết người, còn Giới Chu Diễn là con quái vật ăn thịt người.

Số 3 hơi vươn tay ra, bên dưới lòng bàn tay ẩn chứa sức mạnh chực phun trào.

Ngón tay y duỗi thẳng, gân xanh nổi lên, còn có một lớp mồ hôi mỏng. Y chầm chậm đến gần Nguyên Dục Tuyết, muốn kéo cậu ra khỏi thang máy.

Giới Chu Diễn chú ý tới động tác của y, càng khó chịu.

Hắn khó chịu không phải vì Số 3 dám hoài nghi hắn, Giới Chu Diễn đã quen với sự kính sợ của con người, thậm chí cho rằng đây là đương nhiên.

Nhưng hắn căm ghét những ai dám nhìn hắn như thể hắn sẽ làm tổn thương Nguyên Dục Tuyết. Chuyện này với Giới Chu Diễn mà nói là sự xúc phạm vượt lên trên tất cả.

Đôi mắt hắn đâm thẳng vào Số 3, lặng thầm xâm nhập vào bàn tay kia, chuẩn bị dùng cách thức tàn nhẫn nhất rút gân lột da nó, để nó đầm đìa máu, lại nghe được giọng nói đã trở nên lạnh lùng của Nguyên Dục Tuyết.

Thiếu niên luôn rất trì độn với cảm xúc của người khác, lần này lại phát hiện sự bài xích ẩn chứa bên dưới thái độ của Số 3, thậm chí là đoán được ý nghĩ của y.

Cậu đè lại bàn tay đang ngưng tụ sức mạnh của thanh niên, tựa như một khối băng rơi xuống dập tắt ngọn lửa đang nhen nhóm.

Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh lặp lại lần nữa, rằng Giới Chu Diễn là bạn của cậu. Hắn gần như xuất hiện trong mọi phó bản cậu tham gia, chỉ là thân phận hơi đặc biệt chút thôi. Cậu đã quen với quá trình này, thậm chí nói thẳng ra, so với Số 3, cậu tin tưởng Giới Chu Diễn hơn.

Gần như là... Thiên vị một cách trắng trợn.

Số 3 đơ mất vài giây, nghĩ tới đúng là có khi phó bản sẽ sắp xếp cho người chơi thân phận khác nhau.

Nhưng quan trọng nhất là, y không muốn vì chuyện này mà khiến... Người đồng đội tưởng như đã chết, không vui.

Số 3 mím môi, vẫn là cái bản mặt lạnh lùng chán đời kia. Nhưng y tháo kính ra, nhẹ nhàng lau, mượn động tác này nói nhanh một câu xin lỗi.

"... Tôi hiểu rồi. Xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ anh."

Đúng ra y còn phải cảm ơn Giới Chu Diễn đã an toàn đưa Nguyên Dục Tuyết về. Nhiệm vụ sau đó của họ rõ ràng cũng cần Giới Chu Diễn phối hợp. Chỉ là chút xoắn xuýt trong lòng làm Số 3 thầm thở dài, vẫn không nói ra được một câu yếu thế như vậy.

Nhưng không sao.

Vậy cũng đủ rồi.

Giới Chu Diễn rõ ràng được Nguyên Dục Tuyết bênh vực nháy mắt đã thu hồi toàn bộ sát khí, còn ậm ờ nhếch mép.

Cảm giác được Nguyên Dục Tuyết che chở thật thích.

Đương nhiên là nhìn bản mặt ngạc nhiên của tên kia cũng không tệ.

Giới Chu Diễn ngạo mạn lườm Số 3, cảm thấy mình không cần so đo với y. Hắn còn hi vọng sẽ luôn có một người ghi nhớ rằng: Hắn và Nguyên Dục Tuyết là người chung đường.

Có nhân chứng cũng tốt.

Vài phút như vậy, chút nắng cuối cùng của ngày cũng bị cắn nuốt.

Giới Chu Diễn đứng trong thang máy, rủ mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết: "Đi đi."

Mặc dù Nguyên Dục Tuyết không hỏi, hắn vẫn ấm ức giải thích một chút: "... Tôi không thể rời khỏi tầng cao nhất."

Nếu không, Giới Chu Diễn luôn sẵn sàng ngủ chung phòng với Nguyên Dục Tuyết... Đương nhiên là hắn sẽ không làm gì cậu, có thể ngủ ghế sô pha mà.

Giới Chu Diễn còn rất nghiêm túc nghĩ về chuyện này.

Tiếc rằng thang máy là nơi xa nhất hắn có thể hoạt động, nó nằm ở khoảng xám giữa vi phạm và không vi phạm quy tắc. Giới Chu Diễn thậm chí còn cảm giác được, tín hiệu đến từ ý thức của không gian đang run rẩy van xin hắn trở lại tầng cao nhất.

Thật ra Giới Chu Diễn có thể làm theo ý mình, chỉ là hắn mơ hồ cảm nhận được "hậu quả" của nó. Sau khi hắn rời khỏi tầng cao nhất, không gian này sẽ không chịu tải được sức mạnh của hắn, sụp đổ...

Trước kia Giới Chu Diễn không quan tâm chuyện này, nhưng cũng không có hứng thú ra khỏi đây.

Giờ hắn phải để tâm tới sự tồn tại của Nguyên Dục Tuyết, thành ra lại bắt đầu để ý đủ thứ. Hắn im lặng, có phần nhân nhượng đáng thương, dõi mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết bước ra khỏi thang máy, nhỏ giọng bảo: "Cậu phải tới thăm tôi nhé."

Số 3 cười khẩy.

Nguyên Dục Tuyết lại rất nghiêm túc đáp: "Được."

Cho đến khi bóng dáng thiếu niên khuất sau khúc rẽ hàng lang, Giới Chu Diễn im lặng nhìn một lúc lâu, cửa thang máy mới chầm chậm khép lại.

Nhưng nó không vận hành mà tiếp tục dừng ở lầu ba. Chỉ là người bên trong đã biến mất.

Chuyển từ lầu 1 lên lầu 3, chỗ tốt rõ ràng nhất là mọi người đều có không gian riêng, cơ mà trong phó bản đầy rẫy nguy hiểm này thì cũng không hẳn là tốt.

Bé Năm đứng trước cửa phòng, ngán ngẩm rút đạo cụ ra xem bói. Nghe được tiếng bước chân từ đằng xa thì vội cất đi, tiến lên chào đón, trên mặt là vẻ mừng rỡ: "Hai người trở lại rồi? May quá không có chuyện gì xảy ra, trời sắp tối rồi."

Nguyên Dục Tuyết gật đầu: "Tôi gặp bạn."

Bé Năm: "Hả????"

Số 3 theo sau Nguyên Dục Tuyết, mặt hằm hằm chen ngang: "... Để tôi nói."

Y thật sự không muốn nghe thêm bất cứ câu nào về tình nghĩa giữa cậu và Giới Chu Diễn nữa.

Đúng là quái gở, Số 3 bực bội nghĩ.

Bé Năm ngoan ngoãn nói: "Vâng anh Số 3." Trong mắt lại ẩn chứa sự rục rịch, chỉ muốn chạy ngay đi xách cái ghế tới ngồi nghe drama.

Nguyên Dục Tuyết không phải người nói nhiều, thấy thế chào một tiếng rồi về phòng của mình, kiểm tra các thứ.

Không phát hiện gì bất thường.

Nhưng không loại trừ khả năng ban đêm làm nhiệm vụ sẽ gặp tình trạng "quỷ đụng tường" giống ở dưới lầu 1.

Nguyên Dục Tuyết về được một lát thì Số 1 cũng tới gặp cậu.

Gã như mới vớt từ trong nước ra, người nhễ nhại mồ hôi, trông khá mệt mỏi. Gã gõ cửa phòng, thấy Nguyên Dục Tuyết đi ra thì thở phào: "May quá, tôi còn tưởng là cậu gặp chuyện, đi tìm quản lý..."

Nói đến đây, Số 1 ngậm miệng. Gã nghĩ đến cả đống chuyện xảy ra khi mình đi tìm quản lý, rất có thể đã dựng lên một đống flag, hơi ngại kể trước mặt Nguyên Dục Tuyết, thế là ấp úng một hồi rồi tổng kết: "Thấy cậu về là tôi yên tâm rồi." Xấu hổ phải nói ra vì không thấy Nguyên Dục Tuyết nên mình đã lên cơn điên như thế nào.

"Ừ." Nguyên Dục Tuyết trả lời, thấy quầng thâm mắt của gã thì ngẫm nghĩ vài giây, hiếm hoi có sự quan tâm rất nhân tính hóa: "Cậu về nghỉ ngơi đi. Đêm lại liên lạc."

Số 1 cứ đứng đực ra đó.

Một lúc sau mới bừng tỉnh, ý Nguyên Dục Tuyết khi nói ban đêm liên lạc là khẳng định Từ Oánh sẽ xảy ra chuyện vào đêm nay, họ cần ra ngoài làm nhiệm vụ. Gã chỉ muốn đập đầu xuống đất cho đỡ nhục, ngượng nghịu "ừ" một tiếng, lại vội vàng bổ sung: "Tôi biết rồi. Ok."

Số 1 đi rồi lại đến lượt Ông Chú sang hỏi thăm.

Ông quan sát Nguyên Dục Tuyết một lượt, thở phào quay đi, rồi lại quay lại hỏi cậu thêm vài câu: "Nhiệm vụ kia chắc nguy hiểm lắm nhỉ?"

Nguyên Dục Tuyết mất một lúc mới hiểu nhiệm vụ nguy hiểm mà Ông Chú nói là gì.

Nguy hiểm thì không, chỉ hơi lạ thôi.

Nguyên Dục Tuyết thành thật trả lời.

Sự hiền hòa trong mắt Ông Chú càng thêm đậm: "Vất vả cho cậu rồi. Tính tình Số 3 tệ lắm, cậu đừng để ý lời cậu ấy nói, chúng tôi đều thấy sự nỗ lực cống hiến của cậu với tập thể."

Nguyên Dục Tuyết: "?"

Cậu cảm thấy mình cũng đâu nỗ lực gì nhiều.

Ông Chú dặn nốt "nhớ phải cẩn thận", rồi mới ra về.

...

Buổi tối thứ 2* ở Khách Sạn Tránh Tai Ương đã tới.

*Gốc là buổi tối thứ 3, có thể tác giả đã bị lầm lẫn mốc thời gian, hoặc là tui nhầm vì tui nhớ ông Vương Kiện xong trong tối đầu tiên, rồi ngay hôm sau ổng đi là Từ Oánh tới.

Từ Oánh ngoan ngoãn đợi trong phòng mình, không dám ra ngoài.

Trước đó Nguyên Dục Tuyết đã chia sẻ với chị một vài thông tin về khách sạn, để chị biết phòng cho khách có năng lực bảo vệ nhất định. Chỉ cần chị không bị ma quỷ mê hoặc ra khỏi phòng thì sẽ không sao hết.

Nếu ban đêm gặp phải chuyện kì lạ, sợ quá thì hoàn toàn có thể gọi cho nhân viên tiếp đón. Chỉ khi khách có yêu cầu, cần trợ giúp thì nhân viên mới có thể nhận nhiệm vụ, rời khỏi kí túc xá vào buổi tối. Tóm lại là cần điều kiện để phát động.

Từ Oánh đã rõ.

Chị rút kinh nghiệm của vị khách ở trước, tốn cả buổi chiều dịch đồ đạc chặn cửa ra ban công lẫn cửa phòng, chặn cả hai đầu... Như vậy thì dù có mất trí, bị quỷ ám muốn ra khỏi phòng thì cũng sẽ phải tốn chút thời gian, hẳn là đủ cho đám Nguyên Dục Tuyết tới cứu viện.

Đêm tối đến.

Những ngày qua vì lo sợ mà Từ Oánh ngủ không ngon, giấc ngủ rất nông. Đây còn là đêm đầu tiên chị tới Khách Sạn Tránh Tai Ương, đầu óc nặng nề suy nghĩ, vốn không thấy buồn ngủ. Đáng lẽ chị phải trằn trọc tới sáng, nhưng chẳng biết tại sao tới nửa đêm, một cơn buồn ngủ lạ kì đánh úp, khiến mí mắt chị díu hết lại, con ngươi cũng mờ sương.

Buồn ngủ quá.

Từ Oánh bị ác mộng tra tấn tới nỗi mất ngủ một thời gian dài, đây là cơn buồn ngủ rất hiếm có, khiến chị không nhận ra được nó là cái bẫy nguy hiểm cao độ.

Thôi thì tựa vào đầu giường chợp mắt một chút vậy.

Từ Oánh nửa tỉnh nửa mê nghĩ, sau đó trở mình ngồi trên giường.

Tác giả có lời muốn nói:

Tuy là chặn cửa nhưng bên ngoài không vào được thì bên trong cũng không ra được đâu xD


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.