356. Khách Sạn Tránh Tai Ương (31): Nếu như là... Từ Oánh muốn bảo vệ nó thì sao?
Edit: Ry
Bị gọi tên nên thiếu niên mới giương mắt.
"Không." Cậu trả lời.
Chất giọng mát lạnh, êm tai vô cùng. Một câu ngắn gọn thể hiện đầy đủ ý tứ ---
Nguyên Dục Tuyết cho rằng Từ Oánh không bị quỷ ám.
Ông Chú đang nghi ngờ mắt âm dương của Số 1 đã mất linh, nghe vậy ngẩn ra, thế mà đổi thái độ ngay, chuyển sang suy tư liệu còn khả năng nào khác... Chậc, cũng không thể trách ông tiêu chuẩn kép được. Nguyên Dục Tuyết đáng tin quá mà, ngay cả cậu ấy cũng nghĩ vậy thì có khi là có vấn đề thật.
Số 1 rất vui, gã cười nhe hàm răng trắng.
"Nguyên Dục Tuyết, tôi biết cậu sẽ tin tôi mà." Gã rất lạc quan.
Nguyên Dục Tuyết chưa nói gì, Số 3 đã bật cười. Đôi mắt phượng sau chiếc kính vừa hẹp vừa sắc bén, y thẳng thừng nói: "Cậu ấy nói thế không phải là vì tin tưởng cậu ---"
Số 1 chưa kịp phản bác, Số 3 đã chuyển chủ đề, đặt trọng tâm vào chuyện kia, bình tĩnh hỏi: "Nguyên Dục Tuyết, lý do."
Thế là bất chấp việc Số 1 đang tức giận, Nguyên Dục Tuyết vẫn bị dời sự chú ý. Cậu im lặng vài giây, sau đó bình thảnnói ra lí do giống như Số 1.
"Tôi nhìn thấy."
"Ồ?"
"Nhìn" của Nguyên Dục Tuyết khác với mắt âm dương của Số 1.
Cậu chủ yếu là thông qua phân tích số liệu rà quét được (vừa rồi tìm điện thoại), phục hồi tình huống khi đó, cách này còn tỉ mỉ chính xác hơn cả hệ thống máy quét tân tiến nhất. Chỉ là những thông tin này tương đối khó hiểu với con người, nên Nguyên Dục Tuyết mới dùng từ hình dung như vậy. Thực tế thì cũng không khác lắm, cậu thật sự nhìn thấy, chỉ là không phải bằng "mắt" như con người.
Thiếu niên bổ sung: "Tôi nhìn thấy con quỷ đó đứng bên cạnh Từ Oánh."
Lần này Số 1 cũng bị dời sự chú ý, gã kêu lên một tiếng "vãi", rất là sốc: "Không thể nào? Mặc dù không bị quỷ nhập, nhưng nếu nó đứng ngay bên cạnh thì tôi cũng phải nhìn thấy mới đúng. Chẳng lẽ mắt tôi mất linh thật rồi?"
"Có lẽ là vì..." Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên nhìn Số 1, bình tĩnh nói với gã: "Nếu như Từ Oánh đang bảo vệ nó thì sao?"
...
"Họ đi rồi."
Trong phòng, Từ Oánh ngồi trên sàn.
Tay chị đỡ cửa, vẫn còn hơi run. Mặt mày người phụ nữ ủ dột, tinh thần suy sụp, vừa chán nản, vừa băn khoăn ---
Chị nhớ tới những gì mình nói với Bé Năm, tự chị cũng cảm thấy mình đúng là tồi tệ.
Có lẽ thời gian tới cô bé kia sẽ không muốn để ý tới chị nữa, cái thể loại khách hãm gì vậy chứ.
Từ Oánh lẳng lặng nghĩ, cố gắng mua vui trong cái khổ.
Bên cạnh chị không có gì hết, nhưng Từ Oánh lại như nghe được tiếng ai. Chị cau mày, không nhịn được phản bác: "... Là do cậu giục đấy chứ, chắc chắn họ đã phát hiện rồi."
Từ Oánh đờ ra, nghe được tiếng trả lời của bên kia lại cười khổ: "Ừ cũng đúng. Thôi không sao. Không liên lụy tới họ đã là tốt lắm rồi, phát hiện hay không thì cũng vậy."
Nói đoạn chị đứng dậy, ánh mắt câm lặng nhìn về một góc. Kĩ thuật diễn của Từ Oánh khá tốt, chí ít vừa rồi chị đã không để lộ quá nhiều bất thường. Tuy là thái độ không được tự nhiên lắm, nhưng tối thiểu mắt không có lia sang phía đó.
Ngay trước khi mở cửa cho đám Nguyên Dục Tuyết, Từ Oánh đã làm theo lời chỉ dạy, phân một phần quyền lực của khách cho nó.
Đúng thế.
Chị chia sẻ quyền của mình cho một con... Quỷ.
Hiện giờ Từ Oánh là người duy nhất có thể nhìn thấy nó. Con quỷ vẫn dị hợm đáng sợ như cũ. Khuôn mặt hư thối, máu và mủ gần như che kín ngũ quan, nhưng Từ Oánh vẫn nhìn ra được chút quen thuộc. Chị thấy quá ngột ngạt, không nhịn được thử thăm dò, giọng điệu cũng không còn cứng rắn như trước.