359. Khách Sạn Tránh Tai Ương (34): "Chỉ là họ giả vờ như không thấy nên bị tôi giết."
Edit: Ry
Chân Từ Oánh mềm nhũn, gần như không đứng nổi.
Nhưng không biết lấy sức mạnh từ đâu, chị đột nhiên lao về phía trước. Tốc độ nhanh tới mức vượt qua cả giới hạn của một con người, bùng phát dữ dội, dùng hết bản năng sinh tồn của mình, như chú báo săn mạnh mẽ, chớp mắt đã vọt tới chỗ cửa.
Mắt Từ Oánh vừa hay đối diện với thứ ở ngoài cửa.
Chị nhìn thấy qua khe cửa, có một nửa khuôn mặt, đang ghé vào.
Con ngươi đỏ tươi, ngũ quan còn rất đẹp, thông qua khe cửa nhìn chị chằm chằm, như thể nháy mắt sau sẽ xông vào.
Dù chỉ có nửa khuôn mặt, Từ Oánh cũng nhận ra ngay đây chính là nguồn gốc cho cơn ác mộng suốt bao đêm của mình. Là tên hung thủ giết người phanh thây mà chị tận mắt chứng kiến!
À giờ thì chắc là hung quỷ.
Từ Oánh lạnh người, cái lạnh lan khắp toàn thân, lạnh tới mức răng đánh vào nhau lập cập. Nhưng rồi chị cắn chặt răng, biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, tuyệt đối không được nhát gan. Chị dùng toàn bộ sức lực, hung hăng sập sửa lại!
Một ngón tay đã kịp luồn vào, kẹt ngay khe cửa khiến nó không thể đóng kín.
Từ Oánh nghe được hét chói tai sau lưng: "Đóng cửa lại! Mau đóng cửa lại!"
Chị bất chấp tất cả, tàn nhẫn nhìn ngón tay kia, tiếp tục giữ tay nắm, hung hăng sập lại, tiếp tục đóng cửa. Còn ngón tay luồn vào kia?
Chị chỉ muốn thò tay ra bẻ gãy luôn để báo thù!
Có lẽ là những gì chị tích tụ trong lòng quá nhiều, ngón tay kia thế mà gãy thật. Cửa lại đóng kín, ngón tay đẫm máu rơi xuống mặt thảm, nó còn bật nảy lên như đồ sống, muốn bò tới chỗ Từ Oánh.
Từ Oánh đột nhiên thấy hoang đường, dị dạng vô cùng.
Đúng lúc này, "nó" lại bắt đầu gân cổ hét lên.
"Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại!!!"
Gì vậy, lúc thì bắt chị đóng cửa, giờ lại bảo dừng ---
Từ Oánh nghĩ vậy, nghe thấy tiếng "nó" hét lên đầy thê lương như tiếng cầu cứu trước khi chết.
"Từ Oánh ---- !!!!!"
Từ Oánh bị nó hét tới nỗi váng đầu, cánh cửa trước mặt chao đảo.
Cơn choáng váng chỉ kéo dài một giây cực kì ngắn ngủi, nhưng cảnh tượng trước mắt Từ Oánh đột nhiên thay đổi hoàn toàn.
Không có ánh đèn ảm đạm, không có cánh cửa khép kín, không có ngón tay bị chị làm đứt nảy tưng tưng trên mặt sàn.
Từ Oánh lúc này đang đứng trước cửa, tay nắm chặt tay cầm.
Chỉ là khác với kí ức đang đè lại cánh cửa, chị bây giờ ---
Đang dùng một tay kéo cửa ra.
Cửa mở rộng.
Mà đứng đối diện chị, gã đàn ông cao kều u ám, dùng khuôn mặt khủng bố có chết Từ Oánh cũng không quên được, nhẹ nhàng mỉm cười với chị.
Nụ cười ấy tà ác không sao tả xiết, như thể đang nói ---
Hoan nghênh cô mở cửa.
Tôi vào đây.
Đầu Từ Oánh ong lên một tiếng. Cuối cùng chị cũng nhận ra vừa rồi mình đã trúng ảo giác. Nhưng từ khi nào, rốt cuộc là khi nào...
Chị nhớ ra rồi.
Từ lúc chị đứng dậy, cảm giác hoa mắt khi đó.
Từ lúc chị nghe thấy tiếng an ủi "đừng sợ, nó tạm thời không vào được" chưa từng có của "nó".
Đèn điện nhấp nháy rồi báo hỏng, cái bóng treo cổ, tiếng nước và mùi máu truyền ra từ nhà vệ sinh. Tất cả những gì chị nghe ngửi và thấy, thậm chí cảnh tượng cửa mở ra một cái khe cũng là ảo giác của chị.
Chị xông tới muốn đóng cửa, thực tế là đang mở cửa... Đây mới là hiện thực.
Những gì chị nghe được "nó" nói, e là chỉ có câu "dừng lại" và lần gọi tên chị mới là vài câu chân thật ít ỏi.