Vũ Khí Hình Người

Chương 364: Khách Sạn Tránh Tai Ương (39) Trên lưng.



Edit: Ry

Gã không thấy được con quỷ, nếu không phải là vấn đề về năng lực, giả dụ như mắt âm dương mất linh không nhìn được nữa, thì còn một trường hợp khác.

Con quỷ nằm trong điểm mù thị giác.

Vậy chỗ nào được tính là điểm mù?

Vừa rồi Số 1 đã cẩn thận xem hết một lượt từ phòng khách tới phòng ngủ, dù con quỷ có trốn nhanh tới mấy thì với phản xạ của người chơi cũng khó mà không để lại sơ hở, trừ khi...

Số 1 thấy lạnh sống lưng.

Không phải là về thể xác, mà là về mặt tâm lý. Vì giờ gã đã hiểu. Con quỷ đó, từ lúc gã vào cửa, vẫn luôn nằm trên lưng gã!

Cũng may Nguyên Dục Tuyết phản ứng nhanh, một chém này ra tay rất ác, gần như xé mở lưng của con quỷ.

Ác quỷ không cho rằng mình không giết được con người, chỉ là thiên tính xấu xa quấy phá. Gã ta thích đùa bỡn dằn vặt con người tới chết, cũng thích lỡ tay sáng tạo ra vài thảm án, nên mới luôn trốn trong bóng tối không xuất hiện, nhìn con "quỷ hung thủ" kia chết trong tay những "kẻ ngoại lai".

Thế là gã ta cắn răng ăn một đao này của Nguyên Dục Tuyết.

Nhưng vẫn không chịu buông tay, bám chặt vào lưng Số 1, hai tay còn vòng qua cổ thanh niên, cơ thể cường tráng cao lớn cuộn lại, hô hấp ướt lạnh rơi trên đầu Số 1.

Gã ta vẫn chưa bị phát hiện.

Nguyên Dục Tuyết tiếp tục giơ đao lên, ánh đao sáng như tuyết bay tới làm con ngươi gã đàn ông co rút, cuối cùng vẫn phải nghiêng người né tránh. Mà lúc này, Số 1 phối hợp lăn ra ngoài, tránh thoát kiềm chế của gã ta. Thanh niên liếc ra sau, con ngươi lập tức co rụt: "Nguyên Dục Tuyết!"

Ở bên này!

Số 1 chưa nói hết, Nguyên Dục Tuyết đã hiểu, chuẩn xác tấn công về phía đó. Thân thủ của cậu cực nhanh, mượn một điểm để phát lực, cả người căng lên như mũi tên rời cung. Chỉ là đao này có uy lực sát thương lớn hơn mũi tên nhiều. Cổ tay hất lên, một đao vung tới, không gian vẫn trống rỗng, nhưng trên lưỡi đao của Nguyên Dục Tuyết lại xuất hiện vệt đen khả nghi.

Trúng liên tục hai đao.

Gã ta tiếp tục lùi lại né tránh, quỷ đương nhiên rất linh hoạt và nhẹ nhàng. Cặp mắt tà ác vẫn nhìn cậu chòng chọc. Đương lúc ác quỷ chuẩn bị phản kích, Nguyên Dục Tuyết lại chính xác tìm được vị trí của gã ta.

Cậu tiếp tục xách đao lao tới, mặt mày vô cảm, như một vũ khí hình người ---

Bất cứ nơi nào lưỡi đao đi qua, nơi đó ắt có máu.


Nó thấy mình?!

Mặt ác quỷ vặn vẹo. Gã ta không thể hiểu được tại sao Nguyên Dục Tuyết luôn chính xác tìm ra vị trí của mình, chẳng lẽ thằng oắt này cũng có mắt âm dương?

Nhưng hành vi thỉnh thoảng lại liếc Số 1 của Nguyên Dục Tuyết đã khiến gã ta để ý, và ác quỷ phát hiện, Nguyên Dục Tuyết đang quan sát tầm mắt của Số 1.

Số 1 nhìn đi đâu, giây sau lưỡi đao đã vung tới. Cứ như vậy, mắt của Số 1, chính là mắt của Nguyên Dục Tuyết.

Nói thì dễ, nhưng phải luôn chú ý, lần theo tầm mắt của một người để phán đoán vị trí một thứ mình không nhìn thấy, đồng thời phải có khả năng phản ứng cực mạnh để theo kịp phán đoán. Chắc chắn không thể chậm dù chỉ một giây. Hai luồng thông tin được Nguyên Dục Tuyết xử lý cùng lúc, tốc độ này phản ứng này, khó tới nỗi biến thái.

Một kẻ có thể làm được những việc này, thật sự là con người ư?

Quỷ thì không biết sợ.

Nên lúc này ác quỷ cũng chỉ thấy hưng phấn.

Đồng thời gã ta ý thức được, muốn bẻ gãy vũ khí hình người, việc đầu tiên phải làm là, phá hủy "con mắt" của nó!

"Mắt" của Nguyên Dục Tuyết chính là Số 1.

Lúc này, ác quỷ đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt Số 1, khiến thanh niên ngẩn ra. Nhưng Số 1 nhanh chóng tìm được vị trí. Có điều chớp mắt sau thanh niên phát hiện, gã đàn ông có nụ cười tà ác và đôi mắt đỏ tươi nọ đột nhiên kề sát mặt mình.

Họ chỉ cách nhau ba đốt ngón tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.