Edit: Ry
Gã muốn giết mình.
Số 1 đã hiểu.
Vừa rồi con quỷ cố tình biến mất để đánh lừa bọn họ, gã không kịp đưa mắt theo để phản hồi, nên lúc này Nguyên Dục Tuyết vẫn chưa biết con quỷ đang ở đâu. Mọi thứ diễn ra chỉ trong chớp mắt, Số 1 đối diện với cặp mắt đỏ tươi kia, không dám chớp mắt lùi lại nửa bước. Ngón tay thanh niên cứng lại tạo thành vuốt kim loại giống vuốt thú hoang, bên trên lấp lóe ánh đỏ.
Khi chực đấu với con quỷ này, Số 1 lại nhạy bén phát hiện, trực giác bảo gã lùi thêm nửa bước nữa. Sau đó trước mắt... Thật sự là ngay trước mắt, một ánh đao sáng như tuyết sát qua chóp mũi, lưỡi đao nghiêng nghiêng hướng ra ngoài, một chiêu chém ngang đánh bay con quỷ.
Số 1: "..."
Mắt thanh niên trợn to tới nỗi sắp rớt xuống, may là vẫn đủ lí trí để giữ im lặng.
Lưỡi đao dường như chém phải thứ gì cứng rắn. Nguyên Dục Tuyết mặt không đổi sắc, giá trị vũ lực của cậu hiện tại đã vượt xa thiết lập bình thường, lại thêm trên Phá Hồng Mông tích đầy năng lượng, cảm giác vướng víu đó cũng không kéo dài được lâu đã bị cậu cắt đứt.
Chỉ bằng một nhát chém.
Âm thanh vật thể cứng rắn va chạm vang lên, "đương" một tiếng lanh lảnh, sau đó là tiếng miệng vết thương bị ép chảy máu róc rách.
Sức mạnh giúp con quỷ vô hình bị cắt ngang, tất cả người chơi nhìn thấy giữa hư không đột nhiên rơi xuống một cái đầu.
Sau đó cơ thể cường tráng của nó cũng xuất hiện, vô lực đổ sầm xuống đất, nước da trắng bệch như ma.
Nếu không phải phương thức chào sân của con ác quỷ quá đặc biệt, thì cơ thể này thật sự không khác gì người bình thường.
À cái đầu vẫn hơi khác một chút. Vì không có đầu người nào bị chặt khỏi cơ thể rồi vẫn có thể làm những biểu cảm sống động như vậy.
Phần cổ nó "phụt phụt" phun ra máu tươi, nhưng "gã" thật sự còn sống.
Khuôn mặt điển trai trong tình huống này trở thành khủng bố quái dị, cặp mắt không ngừng liếc lên trên, muốn nhìn đám Nguyên Dục Tuyết, nhưng do góc độ nên khó mà làm được. Gã không còn cơ thể, dù có cố gắng di chuyển đầu thì cũng chỉ khiến nó chầm chậm lăn trên mặt đất, phần cổ không ngừng trào máu.
Thời gian giao chiến của ác quỷ và Nguyên Dục Tuyết rất ngắn, ngắn đến mức không ai kịp nhúng tay.
Bé Năm hít một hơi thật sâu, không hiểu lắm tình huống hiện tại. Cô tiến tới, giẫm lên cái đầu đang lăn, cố định nó lại. Sau đó thiếu nữ nheo mắt, rất thành thật hỏi.
"... Cái quái gì đây?"
Những người khác cũng im lặng nhìn cái đầu kia.
Nguyên Dục Tuyết lại liếc sang Số 1.
Thật ra cậu biết con quỷ sẽ ra tay với Số 1, nên đã đề phòng sẵn, thấy có vấn đề là lập tức tới sát gần Số 1 để chuẩn bị. Mà cậu cũng chính xác bắt được con quỷ kia.
Nhưng hành vi này vẫn quá mạo hiểm.
Đáng lẽ cậu phải bảo vệ con người yếu ớt.
Nguyên Dục Tuyết thà để bản thân làm mồi nhử còn hơn để con người làm công việc nguy hiểm này.
Có lẽ lần tới cậu có thể thử ra vẻ yếu đuối một chút để thu hút lũ quỷ, Nguyên Dục Tuyết thầm nghĩ, hàng mi rủ xuống rung rung. Im lặng một hồi, cậu cất tiếng hỏi thăm: "... Số 1, cậu không sao chứ?"
Mặc dù giọng điệu đều đều, nhưng vẫn khiến người ta nghe ra được sự quan tâm.
Cảm xúc của Nguyên Dục Tuyết luôn rất "mờ nhạt", nhưng lần này lại khác... Có "tình người" hơn. Số 1 ngẩn ra, quay sang nhìn thiếu niên, đối diện với cặp mắt đen nháy chăm chú quan sát mình, điệu bộ lo lắng rất nghiêm túc của cậu làm Số 1 khựng lại, bắt đầu lắp bắp.
"Không, không sao..."