366. Khách Sạn Tránh Tai Ương (41): Tao bất tử, chúng mày vĩnh viễn không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Edit: Ry
Từ Oánh bị nhốt trong ác mộng vô tận mở mắt ra.
Ánh sáng chọc vào mí mắt quá chói, khiến chị choáng mất mấy giây mới tỉnh hẳn.
Đúng lúc Bé Năm lại gần kiểm tra, nhẹ nhàng vỗ má chị, rất dịu dàng hỏi: "Chị tỉnh rồi à?"
Từ Oánh mất một giây mới thấy được người trước mắt.
Khuôn mặt Bé Năm nằm chính giữa tầm mắt, đường nét rõ ràng tách biệt với khung cảnh xung quanh. Con ngươi chị co rụt, tay bủn rủn giơ lên tóm ống tay áo cô.
Cổ họng chị khô rát, âm thanh phát ra như là có giấy nhám chà lên thanh quản, đau tới độ tưởng sẽ ho ra máu, nhưng Từ Oánh kiên cường cố nhả ra vài âm tiết be bé.
"Đừng, đừng giết..."
Âm thanh hật sự quá nhỏ, người bình thường không nghe được. Cũng may thính giác của Bé Năm vượt xa người thường, cô không khỏi ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng nâng đầu Từ Oánh lên, chỉ về một hướng: "Ý chị là con đó hả?"
Mắt Từ Oánh trợn tròn.
Nhưng chị không sốt ruột nữa, cổ họng cũng khôi phục được chút, không tới nỗi khô cạn đau đớn. Người phụ nữ do dự níu tay Bé Năm: "Các người không... Không?"
Từ Oánh không nói thành câu, nhưng Bé Năm là người tinh tế, đương nhiên biết chị đang nghĩ gì trong đầu. Cô thở dài, nhìn thẳng vào mắt Từ Oánh, nói với chị: "Vẫn chưa. Ban đầu tụi em vốn cũng định giết nó ngay đấy, nhưng Nguyên Dục Tuyết ngăn cản ---"
Bé Năm thấy vẻ nhẹ nhõm hiện lên trên mặt Từ Oánh thì hỏi tiếp: "Nên chị Từ Oánh, chị có muốn nói cho tụi em biết tại sao không được giết nó không? Và vì sao chị lại... Bảo vệ một con quỷ, che giấu sự tồn tại của nó?"
...
Từ Oánh nâng cơ thể đang sắp tan ra thành từng mảnh, ngồi xuống ghế. Tay chị cầm cốc nước nóng Bé Năm đưa, lo lắng nhấp một ngụm, làm dịu cơn đau ở cuống họng, tưới tắt cảm giác khô cạn.
Ở đằng kia, cái đầu quỷ với phần thân bị người chơi dùng đạo cụ trông giữ. Con còn lại thì đãi ngộ tốt hơn, nhưng cũng không tốt lắm, cũng là bị người chơi trói lại. Cặp mắt nó tiếp tục dán vào cái đầu quỷ kia, dám chắc bây giờ thả nó ra, nó sẽ nhào tới đồng quy vu tận với gã.
Từ Oánh nhìn nó, rồi nhìn người chơi, tràn đầy áy náy.
Nhất là khi bắt gặp đôi mắt đen nhánh của Nguyên Dục Tuyết đang bình tĩnh nhìn thẳng vào mình, chị càng thấy mắt cay xè, khó khăn nhìn đi chỗ khác, lí nhí nói: "Xin lỗi..."
"Không phải tôi muốn chống đối mọi người, chỉ là khi ấy tôi nghĩ nếu không liên lụy tới các bạn thì cũng là một chuyện tốt." Từ Oánh vô thức bóp cái cốc nóng hổi, nhìn chằm chằm hơi nước mờ mịt. Lòng bàn tay chị đỏ lên vì hơi nóng, lại không chịu buông tay.
"..." Nguyên Dục Tuyết nhìn chị, bình tĩnh nói: "Không có gì là liên lụy hết."
"Đây vốn là nhiệm vụ của chúng tôi."
Đây là sự thật. Nhưng Từ Oánh đờ đẫn nhìn xuống đất, cũng không biết có nghe vào không.
Chuyện đã được giải quyết một nửa... Mặc dù Từ Oánh không tận mắt chứng kiến Nguyên Dục Tuyết xử lý con ác quỷ kia, nhưng thấy cái đầu lăn lốc tách rời khỏi thân của gã thì cũng áng chừng được thực lực của những người này, chị thành thật thừa nhận mọi chuyện.
"Nó nói nó sẽ giúp tôi." Từ Oánh chỉ vào con quỷ bị đánh hơi thảm một chút nhưng tính mạng vẫn an toàn: "Ờm... Nó chính là cái người bị giết mà tôi thấy trong video."
Người đó đã biến thành quỷ.
"Nó nói là muốn giúp tôi, vì nó cũng muốn báo thù..." Giọng Từ Oánh run run, âm lượng giảm dần, cuối cùng thì thầm: "Tôi muốn giúp nó."
Có lẽ là vì cả hai đều là "nạn nhân" bị đuổi giết, Từ Oánh tin nó, cũng cam tâm làm mồi nhử.
Nghe được Từ Oánh nói, con quỷ nãy giờ chỉ chăm chăm báo thù bỗng quay sang nhìn chị, miệng khép mở nói gì đó.
Từ Oánh gật đầu, sau đó mới nhận ra ---
Hình như những người khác không nghe được.
Bên kia, gã đàn ông chỉ còn cái đầu nhìn chằm chằm mọi người trong phòng, gã như nghe được cái gì buồn cười lắm, phần thanh quản đã đứt mất một nửa phát ra tiếng cười quỷ dị.
"Chúng mày không giết được tao đâu." Gã nói, âm thanh quái dị lập tức thu hút sự chú ý của người chơi.