Edit: Ry
Từ Oánh đã hiểu.
Mặc dù chị "yếu", không có vũ lực gì, nhưng chị không "sợ".
Giống như ngày hôm đó vô tình thấy trang web giết người kia. Dù bị ác quỷ uy hiếp không được tiết lộ cho bất cứ ai, sau một hồi đấu tranh, Từ Oánh vẫn nghe theo lòng mình, chọn báo cảnh sát.
Về sau bị quỷ đeo bám, thậm chí bị đe dọa tính mạng buộc phải trốn vào trong Khách Sạn Tránh Tai Ương, bảo chị không hối hận là giả. Nếu như cho Từ Oánh một cơ hội để làm lại, có lẽ khi đó chị sẽ vờ như không thấy.
Nhưng khi biết cội nguồn của con ác quỷ này,và lai lịch của Tiểu Tây, Từ Oánh không hối hận nữa.
Nếu chị cứ đứng nhìn Tiểu Tây bị giết như vậy, không làm gì... Vậy thì quá tàn nhẫn.
Trước khi chết, Tiểu Tây đã van xin, hi vọng những tên điên kia còn chút lương tâm.
Nhưng niềm hi vọng mong manh ấy bị hao mòn từng chút, bị đập vỡ tan tành. Sự tuyệt vọng khi đó, không ai có thể tưởng tượng được.
Mặc dù thứ Từ Oánh thấy chỉ là ảo ảnh của quá khứ, không thay đổi được gì, nhưng chí ít lần này... Chị không từ bỏ Tiểu Tây.
Chị không thẹn với lương tâm.
Dù không thay đổi được kết cục thì đây cũng là sự đền bù vô hình cho nỗi đau lớn nhất dẫn tới oán niệm của Tiểu Tây. Cho nên Tiểu Tây mới xuất hiện, sẵn sàng bảo vệ Từ Oánh, kể hết cho người chơi mọi chuyện.
Một Từ Oánh, dù không có khả năng tự vệ, vẫn sẵn sàng góp sức chống cái ác. Được Nguyên Dục Tuyết cho biết thứ con ác quỷ này sợ nhất lại là công khai những tội ác của gã, mà đây cũng là cách duy nhất để tiêu diệt gã triệt để, Từ Oánh lập tức nghĩ xem mình có thể làm những gì.
Chị nuốt một ngụm nước bọt.
Trước đó chị đã báo cảnh sát, nhưng con quỷ này có cách để che giấu, nên về sau chị mới không tìm được trang web kia, biểu hiện trong video giám sát cũng thất thường như người điên.
Giờ chị có báo cảnh sát lần nữa thì cũng không có bằng chứng để chứng minh.
Nhưng bản thân Từ Oánh là một blogger rất có tầm ảnh hưởng, chị có thể quay video vạch trần những chuyện này. Chắc chắn sẽ có người không tin, nhưng vẫn là lan truyền thông tin ra ngoài.
Có điều đăng mấy thứ như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp sau này của chị.
Trong lúc Từ Oánh suy tư, Nguyên Dục Tuyết lại nhìn chị.
Ánh mắt cậu tĩnh lặng, biểu cảm vẫn vậy, lạnh lẽo bình tĩnh như bị gió tuyết che khuất. Con mắt đen nhánh tập trung vào chị vài giây, sau đó lên tiếng.
"Chị không cần phải làm vậy." Nguyên Dục Tuyết nói: "Tôi có thể làm được."
Cậu đã nghĩ ra biện pháp.
Muốn thật sự đâm vào chỗ đau, thì công khai những chuyện này thôi chưa đủ.
Muốn triệt để tiêu diệt con ác quỷ này, thì phải ra tay từ những "hội viên" kia.
...
Trời đã sáng.
Các người chơi không thể ở phòng cho khách cả đêm.
Mặc dù chỉ cần khách yêu cầu, bọn họ sẽ được phép tới "cung cấp dịch vụ", nhưng cũng không thể chui lỗ hổng mãi.
Dựa theo quy định, trước khi trời sáng, tất cả người chơi phải ngoan ngoãn ở trong phòng kí túc của mình.
Từ Oánh bị giày vò cả đêm cũng kiệt sức. Mà biện pháp của Nguyên Dục Tuyết cũng cần một ít công cụ chỉ Từ Oánh có thể cung cấp, mọi thứ đều không vội hoàn thành ngay trong đêm.
Thế là tất cả về phòng nghỉ ngơi, đợi sáng mai rồi lại giải quyết nốt.
Tiểu Tây nghe Nguyên Dục Tuyết nói có thể hoàn toàn tiêu diệt con ác quỷ bất tử - đồng thời là kẻ thù cướp đi sinh mạng nó, thì oán khí cũng không nồng như trước. Nó có vẻ hưng phấn, hiền lành hơn rất nhiều.
Thế là các người chơi cũng dứt khoát thả nó ra, để nó ở lại phòng Từ Oánh ---
Cũng may Từ Oánh không sợ nó, thậm chí còn yên tâm và tin tưởng Tiểu Tây. Có nó ở bên cạnh, Từ Oánh cũng sẽ không nghĩ lung tung.
Còn con ác quỷ được tập hợp từ ác niệm kia ---
Tiểu Tây nhìn gã chằm chằm, kiểu như các người chơi đi một cái là nó sẽ vồ tới rút xương lột da ăn thịt gã.
Dù gì đây cũng là một con ác quỷ nguy hiểm, không thể để ở phòng của khách. Nguyên Dục Tuyết quyết định dùng Phá Hồng Môn chém vụn cơ thể gã, chỉ giữ lại cái đầu để tránh gã tái sinh ra cơ thể mới, đến lúc đó sẽ khó bắt hơn.
Cái đầu được cậu xách về phòng mình.
... Cả quá trình không hề thương lượng với ai.
Nhưng qua trận chiến vừa rồi, mọi người đều biết thực lực của Nguyên Dục Tuyết.
Con quỷ này thời kì mạnh nhất còn đánh không lại cậu, bị chặt cho còn mỗi cái đầu, còn bị nhốt như thế thì cũng không gây được sóng gió gì. Thế là họ thoải mái để Nguyên Dục Tuyết cầm về, mà vậy cũng yên tâm hơn.
Nguyên Dục Tuyết đặt cái đầu lên bàn.
Lúc này trời đã chuyển màu xám.
Các người chơi chỉ là tuân theo quy tắc của khách sạn nên mới phải về phòng nghỉ ngơi, đương nhiên chẳng ai buồn ngủ. Cả đám nằm trên giường suy nghĩ xem làm sao để hoàn toàn tiêu diệt con quỷ.
Không ngờ còn có "thu hoạch ngoài ý muốn" là lúc trời hửng sáng, sắp tới giờ làm việc, họ đụng độ mụ quản lý đi tuần tra ---
Cũng may ai nấy đều "ngoan ngoãn" ở trong phòng, cửa này coi như qua.
Quản lý rất không khách khí, mở tung cửa từng phòng đi vào. Kiểm tra phòng của từng người xong, tới phòng của Nguyên Dục Tuyết thì bà ta lại do dự.
Đắn đo mãi, cuối cùng lại bỏ qua, không vào trong mà quay người bỏ đi, đôi giày cao gót gõ lộp cộp trên sàn.
Trong phòng, Nguyên Dục Tuyết đang nhắm mắt nằm trên giường.
Ở một vài phương diện, cậu khá là... Chương trình hóa.
Rất "phù hợp".