373. Khách Sạn Tránh Tai Ương (48): Chấp niệm nhiều năm qua, cũng coi như được bù đắp.
Edit: Ry
Từ những số liệu kia, Số 3 nhìn ra được một vài thứ, đây là thông tin chi tiết về một vài người.
Hầu hết là đàn ông từ 35-50 tuổi, điều kiện gia đình ở tầm trung, thậm chí còn có giới thượng lưu. Khoảng cách độ tuổi không lớn, phân bổ cũng rời rạc... Có thể thấy trên mô hình bản đồ đơn giản có vài điểm đỏ lấp lóe, trải rộng ở khắp các ngóc ngách, gần như đại lục nào cũng có.
Nguyên Dục Tuyết đã điều tra được tất cả thông tin của những người này.
Không chỉ có tên, tuổi, khu vực sống, địa chỉ, mà còn bao gồm những gì đối phương đã trải qua và quan hệ xã hội, kĩ càng tới độ ớn lạnh.
Mặc dù Số 3 không biết những người này, nhưng theo những gì y biết về Nguyên Dục Tuyết, cậu sẽ không tự dưng gây phiền phức cho người bình thường. Cho nên, những kẻ này... Chắc chắn là đám "hội viên" thần bí kia.
Nguyên Dục Tuyết rất tự nhiên đáp lời.
"Cậu định làm gì?" Số 3 nhìn cậu, lờ mờ đoán được, bình thản nói ra một câu hết sức kinh dị: "Giết bọn họ à?"
Mặc dù người chơi bị hạn chế ở Khách Sạn Tránh Tai Ương, không thể ra ngoài... Nhưng muốn giết một người bình thường thì có rất nhiều phương pháp.
Những ngón tay mảnh mai tiếp tục nhảy múa trên bàn phím. Với nước da nõn nà như ngọc trắng cao cấp, mỗi lần những ngón tay đó nhẹ nhàng ấn phím luôn khiến người ta phải chú ý. Như thể thứ cậu đang gõ không phải bàn phím laptop, mà là đang trình diễn một bản nhạc đậm chất nghệ thuật.
Nghe Số 3 hỏi, Nguyên Dục Tuyết dừng tay.
Cậu có vẻ không hiểu, ngẩng lên nhìn y.
"... Tất nhiên là không rồi." Thiếu niên bình tĩnh nói.
Trong tình huống không xung đột với nhiệm vụ, bảo vệ sự an toàn cho con người luôn phải được ưu tiên hàng đầu. Mà chỉ cần Nguyên Dục Tuyết không "bị hư", cần phải mang đi sửa, thì cậu sẽ không làm tổn thương tới con người.
Thế nên cậu nghiêm túc nhìn Số 3, uốn nắn cho y: "... Tôi không định giết bọn họ, cũng không định làm tổn thương họ."
Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nói nốt câu: "Tôi chỉ nói những chuyện họ đã làm cho người khác biết."
Căn cứ vào phân tích của cậu với quần thể này, bọn họ có dấu hiệu phản xã hội rõ rệt, có tính uy hiếp cực lớn với những quần thể người khác.
Nguyên Dục Tuyết là người máy chiến tranh, mặc dù cậu không thể trực tiếp ra tay loại bỏ những quần thể nhân loại có tính uy hiếp và khả năng công kích quần thể người bình thường, nhưng bảo vệ những công dân kia cũng là trách nhiệm của cậu.
Huống hồ... Cái này còn liên quan tới nhiệm vụ nữa.
Nên càng là yếu tố mấu chốt để Nguyên Dục Tuyết chấp hành.
Số 3 im lặng. Y nhìn Nguyên Dục Tuyết, cảm giác chuyện cậu đang làm không hề đơn giản như lời cậu nói.
... Vì đây rõ ràng không chỉ đơn giản là điều tra một chút rồi "nói cho người khác biết".
Một chuyện khó tin như vậy, nếu không có công văn từ cảnh sát thì chắc chẳng ai tin.
Số 3 đọc số liệu Nguyên Dục Tuyết điều tra được, nhanh chóng chắt lọc ra đặc tính của những đối tượng này.
Đặc điểm chung của quần thể này là điều kiện tài chính khá tốt.
Đây là việc quá hiển nhiên. Nếu không có tiền và địa vị thì chúng khó mà tiếp xúc đến những thứ bí ẩn như trang web giết người kia.
Mà những người này không chỉ có kinh tế dư dả, thậm chí hầu hết còn được hưởng nền giáo dục tốt đẹp.
Chúng là những con người có địa vị nhất định trong xã hội, chứng tỏ quan hệ với người xung quanh cũng tốt đẹp... Tất nhiên sẽ có rất nhiều bạn bè thân thích tin tưởng chúng.
Sinh hoạt hàng ngày của những kẻ này không chịu ảnh hưởng bởi yếu tố bên ngoài như tuổi thơ bất hạnh, hay là gặp trắc trở gì gì đó nên mới trở thành sát nhân biến thái. Cuộc sống của họ rất đầy đủ, nên mọi hành vi sai trái đều rất kín đáo, luôn chú ý duy trì hình tượng tốt đẹp của mình.
Đây cũng là lí do dù lúc trước có liên quan tới trang web, nhưng khi bị mang đi điều tra, bởi chứng cứ không đủ nên chúng không bị phạt gì nặng.
Đến cả người nhà, bạn bè thân thích đều không nghi ngờ những "hội viên" này phạm pháp, chỉ cho rằng họ đi hỗ trợ điều tra. Kiểu người có hình tượng xã hội tốt đẹp như vậy, cho dù thật sự có gia đình người bị hại tới tố cáo, vạch trần bộ mặt thật, thì người nhà bạn bè của những kẻ này chưa chắc đã chịu tin người xa lạ.
Huống hồ còn là chuyện sởn gai ốc hoang đường như thế.
Những tinh anh xã hội này, trong mắt họ thật sự không dính dáng gì tới tội phạm giết người.
Nên Nguyên Dục Tuyết phải "nói" như thế nào để có tác dụng đây...
Số 3 đang định hỏi thêm, ngón tay vẫn luôn gõ lạch cạch của Nguyên Dục Tuyết dừng lại.
Cậu nhìn màn hình tràn đầy dữ liệu đến mức hình thành ảo giác, cái laptop trông như sắp chết tới nơi vì phải xử lý lượng thông tin quá lớn, nhẹ nhàng nói một câu: "Được rồi."
Trong tất cả người ở đây, sốt sắng nhất đương nhiên là Từ Oánh.
Chị đứng cạnh, theo bản năng mím môi, không hiểu gì nhìn màn hình, rồi lại nhìn Nguyên Dục Tuyết, dè dặt hỏi: "Cái này... Xong rồi à?"
"Chưa xong." Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc trả lời: "Tất cả chỉ vừa mới bắt đầu thôi... Nhưng chẳng mấy chốc sẽ kết thúc."
Đếm ngược 24 giờ,
Nửa ngày còn lại, Từ Oánh vẫn yên ổn ở trong khách sạn, không hề biết bên ngoài đã xảy ra chuyện long trời lở đất.
...
Người đàn ông từ công ty về, giúp việc đã chuẩn bị xong bữa tối.
Hắn mỉm cười ngồi xuống ăn cơm với con trai và con gái mình, đúng lúc này cửa vang lên tiếng đập ruỳnh ruỳnh.
Bất ngờ nhất là ở ngoài cửa lại chính là người vợ cũ đã ly hôn từ rất lâu.
Hắn ngạc nhiên, nhưng vẫn thoải mái mở cửa, thân thiết mỉm cười: "A Chu, lâu rồi không gặp, sao em..."
Chưa nói xong đã bị gã đàn ông bên cạnh đấm cho một cú, mà cửa cũng bị mở toang trong lúc tranh chấp.
Lúc bấy giờ hắn mới phát hiện, ngoài cửa không chỉ có vợ cũ của mình, mà còn có anh chị em của cô ta, có cả họ hàng, thậm chí còn thuê một đống vệ sĩ vây quanh, rất hầm hố hung dữ.
"Các người định làm gì?"
Hắn nghiêm mặt vội cầm điện thoại, định gọi cho bảo vệ chung cư: "Tôi không biết các người tự dưng dở chứng gì, nhưng hãy về đi. Nếu tiến thêm bước nữa tôi sẽ cho người đuổi các người ra ngoài!"
"Tôi nhổ vào! Cái đồ mặt người dạ thú không biết xấu hổ!"
Bà dì bên nhà vợ lập tức mắng hắn, còn nhổ một bãi nước miếng.
A Chu lạnh tanh bảo: "Tôi tới để đưa con tôi đi. Đồ súc sinh, anh tốt nhất đừng có giở trò gì với hai đứa nó, nếu không tôi có chết cũng không bỏ qua cho anh."
Hắn như bị đánh cho một cú ngu người, mãi không có phản ứng gì.
Cuối cùng hắn cũng nhận ra những ánh mắt dị dạng đang nhìn mình.
Trong đó là chán ghét, là bài xích, thậm chí còn có phần sợ hãi... Nhưng do có bạn bè thân thích bên cạnh nên nỗi sợ được đè xuống.
Ánh mắt họ nhìn hắn như thể hắn là một tên tội phạm giết người.
Có lẽ hắn thật sự là.
"Thật không thể tin nổi, mặt mày trông cũng hiền lành sáng sủa mà hóa ra là loại người như vậy!"
"Tội nghiệp hai đứa nhỏ, sao lại có loại cha như này chứ?"
"Ngày xưa A Chu ly hôn với nó là đúng, chứ không ly hôn thì chưa biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa..."
Những ánh mắt khác thường đó như dao sắc găm vào người hắn, xé mổ tất cả mặt nạ, thậm chí làm hắn có cảm giác như bị lột sạch, hổ thẹn trần truồng đứng dưới mặt trời ---
Hắn bỗng thấy tức giận và ấm ức.
Nhất là khi những kẻ này xông vào nhà, muốn mang con hắn đi, nói con hắn không thể có loại cha như hắn!
Hắn vô cùng phẫn nộ, cho rằng đây là thủ đoạn đòi tài sản của vợ trước, nếu không một người ưu tú như hắn, tại sao họ lại dám đối xử với hắn như vậy?
... Chẳng lẽ là chuyện kia đã bị phát hiện?
Không không không.
Hắn mãnh liệt lắc đầu, lập tức phủ định ý nghĩ này.
Hắn đã rất cẩn thận, rất kín đáo, thậm chí mấy năm không đăng nhập vào trang web kia.
Hắn đã "tốt hơn".
Chí ít là bây giờ, dù xét từ phương diện nào hắn cũng không có bất cứ lỗi lầm gì.
Cho nên không thể nào.
Ở những thành phố cách xa người đàn ông cả trăm nghìn cây số, vô số khu vực khác nhau, cũng đang xảy ra tình huống tương tự.
...
Hàng xóm bình thường luôn thân thiện chào hỏi, hôm nay lại ném cho hắn những ánh mắt kì dị.
Bọn họ không dám lên tiếng, nhác thấy hắn là vội vàng chạy vào nhà.
Tiếng cửa bị khóa lạch cạch hết sức rõ rang. Mà thứ khiến người đàn ông trung niên chú ý là cánh cửa sắt ở ngoài chưa bị khóa lại bao giờ, luôn chỉ như một vật trang trí, hôm nay lại được sử dụng, lúc đóng còn vang lên tiếng kim loại va chạm rất lớn.
Người thuê mới chuyển tới được mấy tháng đang cãi nhau với chủ tòa nhà, hình như là đòi trả phòng.
Người thuê yêu cầu hoàn tiền thuê những tháng sau, chủ nhà thì cố gắng thanh minh họ đã kí hợp đồng, không thể đổi ý như vậy được.
Thế là người thuê hét lên: "Ôi trời ơi ông biết rõ cái nhà cạnh tôi là loại người gì. Ông dám ở không? Nếu ông dám ở ông qua mà làm hàng xóm với ông ta đi, ông đi mà ở! Tôi không cần tiền nữa!"
Chủ nhà lập tức nhỏ tiếng lại.
...
Vị nhân viên vừa được gia nhập công ty mình mơ ước, mở điện thoại ra phát hiện mình bị đá khỏi nhóm chat công ty.
Cấp trên trực tiếp của phòng ban gọi tới, bàn giao ngày mai hắn tới công ty xử lý thủ tục từ chức.
Nhân viên bị đuổi việc.
Tư bản luôn keo kiệt thậm chí còn chủ động đưa ra đề nghị đền bù tổn thất kinh tế và tiền bồi thường hợp đồng, chỉ cần hắn lập tức rời khỏi công ty.
Nhân viên nghi hoặc gọi điện hỏi thăm, đối phương có vẻ cũng không muốn nghe, liên tục từ chối cuộc gọi, sau đó nhắn tin: Công ty thật sự không thể làm việc với nhân viên có tình huống đặc biệt như cậu. Dù có thì cũng sẽ có rất nhiều nhân viên phản đối. Nếu cậu không đi thì họ sẽ đi, nên hi vọng cậu có thể hiểu cho.
Nhân viên cảm thấy vô cùng phẫn nộ, thậm chí cho là mình bị bắt nạt và kì thị ở công sở. Nhưng khi hắn muốn tranh cãi với đối phương, lại phát hiện cấp trên đã chặn số mình.
Những đồng nghiệp thân thiết cũng tập thể chặn số hắn.