Edit: Ry
Ngày hôm sau.
Từ Oánh lấy lại điện thoại, tai ương coi như đã bị loại trừ, khoảng thời gian nơm nớp lo giờ cũng qua rồi... Nên giờ chị không sợ dùng sản phẩm điện tử nữa.
Từ Oánh liên lạc với gia đình và bạn bè, lên trang cá nhân giải thích vài câu rằng đợt này im hơi lặng tiếng như vậy là vì đi "tìm kiếm linh cảm".
Chị không sợ nữa.
Cũng không có ám ảnh gì với những sản phẩm điện tử này.
Thậm chí giờ nghĩ lại, Từ Oánh còn thấy khá may mắn. Nếu không phải hôm đó chị vô tình chứng kiến cảnh giết người trên web, rồi quyết định báo cảnh sát, có lẽ chuyện này sẽ mãi chẳng thể kết thúc.
Từ Oánh đã bình tĩnh lại, nhận được cuộc gọi của bạn thân.
Chị nghe bạn thân kể chuyện, tròn mắt, không ngờ nội dung lại là chuyện đó ---
Bạn thân kể, cô cũng không ngờ bạn thời đại học của mình, còn là bạn khá thân... Lại là một kẻ xem livestream giết người. Thậm chí còn là một tên biến thái xúi giục người ta giết người!
Cô cố ý gọi cho Từ Oánh là vì cô đã từng dẫn theo Từ Oánh gặp người kia ăn một bữa cơm. Mặc dù quan hệ giữa cả hai chẳng tới nỗi là thân thiết, nhưng đã thêm số nhau, chí ít quan hệ xã giao vẫn khá ổn.
Cô bạn kia xấu hổ xin lỗi Từ Oánh, tiện thể nhắc chị chặn số người kia đi, nhấn mạnh hắn không phải thứ gì tốt, sau này tốt nhất đừng qua lại... Nếu hắn hẹn bà ra ngoài thì tuyệt đối không được đi, nhất định phải đề cao cảnh giác.
Đầu óc Từ Oánh trống rỗng, chưa kịp tiêu hóa những thông tin này.
Chị lập tức nghĩ đến những hội viên kia!
Từ Oánh tưởng như một người ngoài cuộc, nhưng thực tế chị có thể nói là trung tâm của sự kiện. Thế là chị vội vàng hỏi thăm bạn mình biết tin này từ đâu.
Cô bạn kia mất một lúc rồi mới giải thích là mình nhận được một email rất chi tiết, bao gồm tất tần tật các loại bằng chứng, thậm chí còn có cảnh sát tới tìm cô để điều tra, nên chắc chắn không phải hiểu lầm.
Cô bạn kia sợ Từ Oánh không tin, còn bảo nếu Từ Oánh muốn thì có thể chuyển tiếp sang cho chị xem... Nhưng mà trong này có một ít nội dung rất ghê tởm, cô không khuyến khích.
Từ Oánh ngây ra mất một lúc, sau đó vội vàng từ chối.
Cuối cùng chị lấy cớ cúp máy.
Chị nhận ra tất cả những chuyện này có liên quan tới việc Nguyên Dục Tuyết làm hôm qua.
Nhanh như vậy ư? Chỉ có người thân bạn bè chị nhận được, hay là còn những người khác nữa...
Trong lúc suy tư, Từ Oánh theo thói quen lướt mạng, xem mấy nhóm chat thường dùng, phát hiện mấy người bạn nhanh nhạy với thông tin của mình đều úp mở nhắc chuyện này, dặn tất cả chú ý an toàn.
Xem ra là trên diện rộng...
Chuyện này kết thúc với hiệu suất và tốc độ chính Từ Oánh cũng không ngờ được.
Chị im lặng đọc tin nhắn, bỗng có người nhắn hỏi Từ Oánh có biết chuyện này không.
Từ Oánh hơi do dự, nhưng cũng thừa nhận.
"Biết một chút."
Người kia lại nói: "Chủ đề này có vẻ hot. Bên tôi có một ít tin tức, cô có muốn làm video về cái này không, cũng là đề tài hay đấy. Nhưng mà nhớ để ý tiêu chuẩn cộng đồng, lời dẫn phải chính xác."
Trước đó Từ Oánh cũng có ý nghĩ làm video công khai chuyện này, nhưng giờ... Không cần nữa.
Hiểu được tất cả, người phụ nữ bỗng thả lỏng hơn nhiều.
Chị nhắn cho người kia: "Thôi."
"Chuyện này... Kết thúc rồi." Từ Oánh khẽ nói.
Từ đêm trước Tiểu Tây đã được người chơi thả tự do. Sau khi xác nhận nó sẽ không gây nguy hiểm gì cho Từ Oánh lẫn người chơi, họ cũng không cần phải giam giữ nó, thế là dứt khoát thả luôn, kệ nó muốn làm gì thì làm.
Mà chẳng biết từ lúc nào, Tiểu Tây cũng lặng lẽ biến mất khỏi Khách Sạn Tránh Tai Ương.
Trong khách sạn, người có mối liên kết sâu nhất với nó là Từ Oánh, nhưng Từ Oánh sẽ không để ý nó mọi lúc, nên không một ai nhận ra nó biến mất.
Sau một ngày một đêm, Tiểu Tây mới trở lại. Trên người nó ngưng tụ đầy huyết khí sát khí.
Huyết sát nồng như vậy hiển nhiên khiến các người chơi sinh lòng cảnh giác.
Nguyên Dục Tuyết ngừng động tác trong tay, vô cảm giương mắt lên, thản nhiên nhìn nó.
Nhưng một lát sau lại rủ mắt, tiếp tục ăn cơm.
Các người chơi khác cũng không khỏi nghiêm mặt.
Huyết sát nồng như vậy... Không biết nó đã giết bao nhiêu người.
Nếu là bình thường, người chơi sẽ không để mặc một con quỷ ra ngoài chém giết như vậy. Nhưng sau khi biết những gì nó phải trải qua khi còn sống, cuối cùng họ vẫn nương tay, chỉ đề phòng một chút.
Sau khi phát hiện mùi máu trên người nó tuy nồng, nhưng không có oán khí không nhân quả, thế là cũng hiểu, tập thể giữ im lặng, không ai làm gì.
Tiểu Tây đã làm gì trong thời gian biến mất cũng dễ đoán thôi.
...
Mặc dù hầu hết hội viên đều nhận tội vì chứng cứ quá đầy đủ, cộng thêm ở môi trường xã hội hiện tại chúng cũng không còn chỗ để đặt chân, chỉ có thể chấp nhận hình phạt pháp luật. Nhưng không phải ai cũng cam tâm "chấp nhận số phận" như vậy.
Có những kẻ nắm giữ quyền thế lớn lao, còn có quan hệ lợi ích với rất nhiều người có địa vị trong xã hội.
Kể cả là trong chính gia đình họ...
Mặc dù phần lớn người bình thường không thể chấp nhận việc người thân của mình lại mặt người dạ thú xúi giục người khác giết người, chọn cắt đứt quan hệ. Nhưng sẽ luôn có vài người, sau một hồi đấu tranh nội tâm... Quyết định hướng về người thân.
Trong thâm tâm, họ cho rằng đối phương chỉ là một phút lầm lỡ nên mới phạm phải lỗi như vậy.
Lại thêm những người này đã "thật sự" ăn năn hối cải, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, khóc rất thảm thương, họ cũng chỉ biết tha thứ, nghĩ cách giúp người ta thoát tội. Dù sao cũng chỉ là nhìn người ta giết người chứ có phải tự tay giết người đâu, cũng hối cải rồi, chắc chắn về sau sẽ không tái phạm, tại sao không thể tha thứ cho họ?
Cũng có kẻ muốn xoay ngược mọi chuyện, không chịu nhận tội, tận dụng mọi quan hệ để chạy án.
Chứng cứ lấy được từ trang web kia quá xác thực, dùng phương pháp sẽ không thoát được, dù họ có thuê luật sư tốt nhất thì cũng khó mà giành được lợi thế từ công tố viên.
Thế là bắt đầu nảy sinh rất nhiều ý tưởng.