Edit: Ry
Bóng dáng người phụ nữ nhanh chóng biến mất dưới ánh nắng sáng ngời.
Lúc trước khi lên xe, chị quay người lại, nhẹ nhàng vẫy tay.
"Cảm ơn mọi người".
Cách quá xa, còn có lớp cửa kính dày cộp của khách sạn, không ai nghe được Từ Oánh nói gì, nhưng vẫn có thể đoán được một chút từ khẩu hình.
Và...
"Hẹn gặp lại".
Mặc dù Bé Năm đã tiết lộ thông tin cho Từ Oánh biết, gặp lại họ không phải chuyện tốt với người bình thường. Nhưng dù vậy, Từ Oánh vẫn hi vọng... Sẽ có ngày họ gặp lại nhau dưới ánh mặt trời.
Hi vọng ngày ấy, họ cũng bình an khỏe mạnh.
Từ Oánh rời khỏi Khách Sạn Tránh Tai Ương, Tiểu Tây cũng đi mất.
Nó được tạo thành từ oán niệm của vô số người chết tức tưởi, có chấp niệm cực mạnh. Chừng nào lũ hội viên kia còn sống, nó sẽ không bao giờ có thể tiêu tan.
Nó sẽ vĩnh viễn quẩn quanh cạnh bọn họ, cho tới khi tên tội phạm cuối cùng lìa đời, dùng cái chết để chấm dứt tội ác của mình, hoàn toàn cắt đứt mọi thứ mới thôi.
Có lẽ ngày ấy cũng sẽ là ngày "sinh mệnh" của nó kết thúc.
...
Các người chơi nhìn khẩu hình của Từ Oánh, bỗng thấy... Là lạ.
Cư dân sống trong phó bản, với người chơi mà nói thì họ giống như công cụ, thậm chí còn không đáng được coi trọng bằng NPC. Dù gì NPC cũng thường là kiểu chữ đỏ muốn lấy mạng người chơi, cư dân thì mờ nhạt hơn nhiều.
Từ Oánh lại mang tới cảm giác "sống động" vô cùng.
Chị thật sự là một con người đang sống ở trong thế giới này, có đủ mọi cảm xúc như họ, có quỹ đạo cuộc đời hoàn chỉnh, có quá khứ và tương lai.
Chị cũng giống họ, đều là con người.
Hầu hết người chơi có quan điểm rằng thế giới phó bản chỉ là những thời không song song hư cấu, không cần quan tâm quá nhiều đến NPC và cư dân trong đó, vì so bản chất với người chơi thì họ đều là "dị tộc".
Nhưng có thật là vậy không?
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ. Họ thu hồi ánh mắt, tạm dừng những tư tưởng nguy hiểm trong đầu.
Chính ra trong cả nhóm chỉ có Nguyên Dục Tuyết là không xoắn xuýt nhiều như vậy, tư duy của cậu vẫn luôn thẳng một đường.
Từ Oánh tất nhiên là con người, giống như các người chơi. Họ đều có đặc điểm cấu trúc sinh học của con người.
Cái này thì có gì mà phải nghi ngờ.
Chỉ có cậu là khác biệt. Cậu mới thật sự là "dị tộc" theo định nghĩa của họ.
"Dị tộc" hết sức bình tĩnh mở bảng nhiệm vụ của mình.
[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ cấp độ A "Livestream", đang thu thập đánh giá ---]
[Đánh giá 5 sao!]
[Chúc mừng người chơi lên chức trở thành nhân viên tiếp đãi lầu 6!]
Tầng 6... Tiếc thật, vẫn thiếu một tầng nữa.
Nếu không có gì bất ngờ thì chỉ cần hoàn thành thêm một nhiệm vụ là họ sẽ xong phó bản.
Vẻ nghiêm túc trong mắt mỗi người dường như nhạt hơn
Mọi việc thuận lợi hơn họ tưởng rất nhiều.
Nhờ có Nguyên Dục Tuyết.
Sau khi Từ Oánh đi, người chơi đợi rất lâu cũng không thấy vị khách thứ 3, thế là bỗng dưng có một kì nghỉ ngắn.
Họ chuyển từ phòng kí túc nhân viên ở tầng 3 lên tầng 6.
Điều kiện chỗ ở cũng thay đổi chóng mặt, giờ họ được phép thoải mái chọn bất cứ phòng nào trên tầng 6 để ở. Các người chơi thảo luận một chút, quyết định tách nhau ra, rải rác ở các phòng giữa - đầu - cuối hành lang. Dù cách khá xa, không tiện để trao đổi thông tin lắm, còn có tính nguy hiểm nhất định, nhưng chắc chắn sẽ có người ở gần vị khách thứ 3 còn chưa xuất hiện kia.
Căn cứ vào quy luật trước đó, vị khách thứ 3 chắc chắn sẽ ở cùng tầng 6 với họ.
Có lẽ là vì chưa có khách nên những ngày này ban đêm rất yên bình.
Người chơi không cần phải thức đêm làm nhiệm vụ, sung sướng ngủ một giấc tới sáng, bồi bổ tinh thần.