Vũ Khí Hình Người

Chương 379: Khách Sạn Tránh Tai Ương (54) "Anh đang nói dối".



Edit: Ry

Đúng là vô lý thật.

Nhưng mà không nghĩ ra lí do để phản bác.

Một lúc sau, Số 3 đứng dậy, lạnh tanh bảo: "Đi hỏi thằng đó là được."

Ông Chú thở dài: "Nhưng gã sẽ phối hợp à?"

Dù là Vương Kiện hay Từ Oánh thì ban đầu cũng đều rất cảnh giác với họ, phải làm chút công tác tư tưởng mới chịu nghe lời.

Với cái tính chó đẻ của Lý Phát Tài, đừng nói là phối hợp, đảm bảo gã sẽ làm loạn lên.

Số 3 đều đều nói: "Không phối hợp thì đánh cho tới khi nào phối hợp thì thôi."

Bé Năm: "Anh à, anh đúng là anh trai ruột của em đấy, chẳng lẽ anh định dùng việc công báo thù riêng..."

Thấy Số 3 nguýt mình một cái, cô lập tức ngậm miệng, sau đó khúc khích cười: "Hỏi thật nha, cái kiểu nhỏ nhen như thằng đó, anh còn đánh nó nữa, không sợ lúc trả phòng nó cho đánh giá thấp à?"

"Không đâu."

Chất giọng thanh thanh của Nguyên Dục Tuyết đột nhiên gia nhập vào cuộc thảo luận. Cậu nói rất bình thường, nhưng giọng quá hay nên lại khiến lỗ tai người nghe ngứa ngáy, Bé Năm mất tự nhiên gãi mấy cái.

"Đánh giá là do cơ chế quyết định. Anh ta không thể đưa ra đánh giá theo ý muốn của bản thân." Nguyên Dục Tuyết nói.

Câu này đánh thức tất cả mọi người.

Đúng rồi.

Cái đánh giá sao đó đúng là khách hàng "nhấn nút", nhưng là do cái máy kì lạ kia tạo ra, chứ không phải muốn mấy sao thì gõ mấy sao. Chính ra đây cũng là một cơ chế để đảm bảo sự công bằng. Trước đó Vương Kiện còn tiếc nuối vì không thể cho họ đánh giá 5 sao, giờ đến lượt Lý Phát Tài thì ngược lại, chắc gã sẽ tiếc nuối vì không thể cho họ đánh giá kém.

Đánh giá hiển nhiên là căn cứ vào biểu hiện của người chơi trong nhiệm vụ, kể cả khi có tham khảo mong muốn cá nhân của Lý Phát Tài thì đây cũng không thể là nhân tố quyết định. Chỉ cần họ có thể bảo vệ Lý Phát Tài, để gã thuận lợi sống sót, hoàn thành nhiệm vụ, đánh giá sẽ không thể quá kém. 3 sao cũng đủ cho họ hoàn thành mục tiêu của phó bản rồi.

Ngộ ra điểm này, vẻ tức tối bị đè nén nãy giờ trên mặt mỗi người mới tan đi. Số 1 còn có vẻ... Nóng lòng chờ mong.

Gã thật sự muốn đập cho thằng cha đó một trận.

Những người khác cũng cùng chung tư tưởng.

Nói là làm, mọi người lập tức dùng thang máy lên lầu 6, gõ cửa phòng Lý Phát Tài.

Khác với những vị khách trước, phòng của Lý Phát Tài không nằm ở cuối hành lang, mà là phòng 6024 ở khoảng giữa. Căn cứ vào phân chia trước đó, Nguyên Dục Tuyết và Bé Năm ở gần căn phòng này nhất.

Cửa bị gõ rầm rầm, Lý Phát Tài ngồi chưa nóng đít, người cũng nhức mỏi vì phải tự vác hành lí lên, gã tức tối quát: "Gõ! Gõ nữa đi! Gõ cái gì hả? Tao còn chưa chọn món đâu, ai biết thứ bọn mày mang lên có hợp khẩu vị của tao không..."

Gã tưởng là người chơi mang đồ ăn lên cho mình. Còn vừa càu nhàu cái khách sạn to thế cũng không biết đường lắp cửa tự động, vừa lề mề đi ra mở cửa.

Mở cửa ra, gã biết ngay là không ổn rồi.

Toa ăn đâu không thấy, chỉ thấy mấy tên nhân viên mặt mày hung dữ chặn trước cửa. Sắc mặt gã đang nhăn nhó tức tối, sau vài giây đã thành hoang mang bối rối, lắp bắp hỏi: "Mày, tụi mày..."

Số 1 đi thẳng vào túm vai gã, dùng chút sức đã khiến Lý Phát Tài không đứng vững.

Gã bị đè vai, chân cũng nhũn ra, tí thì quỳ xuống. Gã nuốt nước bọt hỏi: "Tụi mày muốn làm gì? Tao không có cho tụi mày vào, cú..."

Chưa nói xong đã bị Số 1 đấm cho một cú.

Gã ré lên, run bần bật ngã xuống, co ro ngồi trên đất, đau không nói được thành lời.

Những người khác: "..."

Nguyên Dục Tuyết cũng không biết phải nói gì nhìn Số 1.

Số 1: "..." Đụ má thằng này diễn ghê vậy, đâu có đau đến thế đâu?

Số 3 thong thả nói với giọng điệu ngạo mạn và khiêu khích khó tả: "Có chừng có mực, đừng đánh chết người, còn việc phải làm nữa."

Số 1: "... Ờ."

Số 3 khinh thường nhìn xuống Lý Phát Tài, bóng y phủ lên gần như che kín toàn bộ cơ thể gã.

"Tao hỏi gì thì mày hãy trả lời đó."

Môi Lý Phát Tài trắng bệch, vừa sợ vừa hận nhìn bọn họ, chỉ biết gật bừa.

Số 3 không để ý chút hận thù ấy, có thấy thì y cũng không quan tâm.

"Nguyên nhân mày bị quỷ đeo bám phải tới khách sạn này." Số 3 nói: "Trả lời chi tiết."

Lý Phát Tài nói: "Viết rồi còn gì, nợ tình đó. Chuyện từ đời thuở nào rồi ai mà nhớ được."

Gã mím môi, mặt mày u ám, hiển nhiên không chịu phối hợp.

"Trả lời chi tiết." Số 3 nhắc lại.

Y có vẻ rất kiên nhẫn, nhưng thực tế thì một tay đã kề vào cổ Lý Phát Tài. Số 3 hơi dùng sức, Lý Phát Tài đã trợn trắng mắt, không thở nổi, cực kì khốn khổ.

Gã cố vùng vẫy muốn gỡ tay Số 3 ra. Nhưng kể cả sức lực bùng nổ khi sắp chết cũng không làm gì được thanh niên này.

Bàn tay kia vững như đá, Lý Phát Tài dần hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít ---

Nguyên Dục Tuyết bỗng vươn tay.

Những ngón tay lạnh buốt nắm lấy cổ tay Số 3.

"Đủ rồi." Cậu nói.

Thiếu niên giương mắt nhìn y, hàng mi đen nhánh và đôi mắt sâu thăm thẳm như biết phát sáng, luôn bình thản và lặng lẽ như vậy.

Nguyên Dục Tuyết trông như chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay Số 3, nhưng thực tế cậu nắm rất chắc, chỉ hơi dùng sức đã khiến y không thể tránh thoát.

Tuy là Số 3 cũng không muốn tránh.

Ngay giây phút Nguyên Dục Tuyết chạm vào, cơ thể y đã cứng đờ, tay vô thức thả lỏng.

Vài giây sau, thanh niên như bị lửa đốt, vội giật tay về, ngón tay hơi co lại, để sát vào ống quần.

Y cau mày, trông không vui lắm, rất khó để nhìn ra được y đang nghĩ gì từ vẻ lạnh lùng bực bội kia.

Chỉ có Bé Năm nhìn y mấy cái: "..."

Cô bĩu môi, lý trí bảo không nên mở miệng.

Lý Phát Tài ho khù khụ, liều mạng hít thở, phần cổ hiện dấu tay đỏ nhạt, rồi dần chuyển sang xanh tím. Gã không ngờ Số 3 lại ác như vậy, rõ ràng là một thanh niên trông rất bình thường, thế mà một lời không hợp đã định giết gã. Mắt Lý Phát Tài lướt qua vẻ sợ hãi.

Họng gã khô rát đau đớn, thở thôi cũng đau. Nhưng dưới cái nhìn đáng sợ của Số 3, gã vừa ho vừa khàn khàn kể.

Khác với kiểu đe dọa đơn thuần của Số 1, Số 3 thật sự là tên điên! Y thật sự sẽ... Giết gã.

Đối mặt với thằng điên như vậy, dù là kiểu người như Lý Phát Tài cũng không dám lá mặt lá trái.

"Tôi... Má nó chứ thật sự là quá đen."

Nhớ lại những chuyện kia, trong mắt gã hiện vẻ tức tối, thậm chí là căm hận tới nghiến răng.

...

Lí do Lý Phát Tài chọc phải quỷ hoàn toàn khác với hai vị khách trước, gã này đúng chuẩn tự tạo nghiệp cho bản thân.

Tổ tiên gã là nhà giàu nhiều đời có tiếng, chuyên làm việc thiện, sửa cầu làm đường, thế nên gia tộc rất có phúc. Truyền tới đời gã, dù không còn được hiển hách như trước, nhưng vẫn rất có tiền.

Gia đình gã kinh doanh địa ốc, gia sản không hề nhỏ. Nhưng Lý Phát Tài chỉ là một cậu ấm ăn chơi, không được cái tích sự gì, ăn bám cha mẹ, tiêu tiền như nước chảy.

Gã cũng không có tật xấu gì, chủ yếu là háo sắc, thích con gái đẹp.

Lý Phát Tài bao nuôi một đống tình nhân, không đề cập tới đã chia tay, chỉ tính hiện giờ thôi đã là 6 7 cô... Gã cũng không nhớ nữa. Lý Phát Tài không kết hôn, mặc dù gã dùng tiền bao nuôi người khác, về đạo đức thì không đúng lắm, nhưng cũng chẳng phạm pháp. Bởi vậy khi gã mải mê đếm số bồ nhí của mình, mặt mũi tràn đầy hoài niệm, bảo em này da trắng như tuyết, em kia eo nhỏ chân dài, các người chơi cảm giác gân xanh nhảy trên đầu. Cũng may vẫn nhịn được không lao lên tẩn gã, Bé Năm mất kiên nhẫn cắt ngang: "Nhớ nhung đủ chưa? Mau lên, kể cho đàng hoàng."

Lý Phát Tài cười hề hề, ánh mắt nhìn Bé Năm rất là xấu xí. Bé Năm cũng là người đẹp, da trắng dáng thon, một người háo sắc như gã làm sao lại không mơ tưởng. Chẳng qua gã còn được tính là biết nhìn thời thế, ăn thiệt một lần, giờ cũng không dám liều chết vì sắc đẹp. Nên khi ánh mắt Bé Năm trở nên nguy hiểm, gã vội vàng quay đi không dám nhìn nữa, nghiêm mặt hồi tưởng tiếp.

"Mấy cô bồ của tôi đều thuộc dạng hiền dịu biết ý, nhưng hoa nhà làm sao thơm bằng hoa dại..." Gã tiếp tục nhộn nhạo, nhưng cảm giác được thái độ của Số 3 không ổn lắm, ánh mắt nhìn mình gần như là lạnh băng vô tình, có vẻ như chuẩn bị bóp cổ gã lần nữa. Lý Phát Tài vội vàng bảo: "Đây đây vào vấn đề! Chính là cái con hoa dại đó hại tôi!"

Lý Phát Tài kể: "Con nhỏ đó mới được tôi bao nuôi dạo trước. Tôi thấy nhỏ là sinh viên đại học, chắc cũng đơn thuần, không có mưu mô gì, nên mới không đề phòng, cũng không theo dõi nhỏ có uống thuốc tránh thai không. Sao mà tôi biết được con nhỏ đó sẽ mang thai chứ... Còn vác bụng bầu tới đe dọa tôi, đòi gả vào nhà họ Lý, đời nào tôi chịu? Tôi bảo nó là phá thai đi. Tôi có nhiều tình nhân như vậy mà chưa từng có chuyện gì là biết rồi, tôi là người ra tay rất hào phóng. Tôi bảo nó là tôi sẽ cho nó tiền bồi thường, còn chu cấp các thứ, tính ra cũng chuyển cho nó hơn 800 nghìn tệ, còn chọn cả xe định sang tên cho nhỏ. Nhưng con nhỏ đó nhất quyết không chịu, đòi giữ lại cái thai... Là nó chê ít tiền, định dùng cái thai bắt cóc tôi cả đời chứ còn gì?"

Sắc mặt gã trở nên tăm tối, thế mà trông cũng đáng sợ. Gã hằm hè kể tiếp: "Tôi còn cho nó một căn hộ cao cấp của nhà tôi, giá thị trường bét cũng gần 2 triệu. Tôi nói thẳng luôn đây là lần cuối tôi đền bù, có muốn hay không thì đẻ con ra tôi cũng không cho thêm đồng nào nữa. Nhưng ai mà ngờ được con đó nó điên vậy chứ!"


Lý Phát Tài nhớ đến đoạn kí ức không tốt lắm, miệng run run, sắc mặt càng thêm u ám: "Nó... Đêm đó nó nhảy lầu."

Sắc mặt các người chơi cũng không tốt lắm, họ nhìn chằm chằm Lý Phát Tài, trong mắt có dò xét và chút căm ghét đã được che giấu rất tốt.

"Làm cái căn hộ hạng sang đó trở thành nhà ma, phá tan tành rồi còn gì, nhà tôi cũng tổn thất nhiều lắm chứ. Biết thế đã đéo mang con nhỏ tới đó."

Câu cuối của Lý Phát Tài thế mà không phải là tiếc thương cho một mạng người, mà là cay đắng vì căn hộ bị tổn hại giá trị. Gã không quan tâm người có chết hay không, chỉ cần đừng có chết ở chỗ đó là được.

Nếu chỉ là một người xa lạ, nghĩ về nhau như vậy thì còn bình thường. Nhưng cái chết của cô sinh viên kia rõ ràng có liên quan tới Lý Phát Tài, vậy mà gã dám nói như vậy, cũng quá là máu lạnh.

"Con nhỏ đó chết, chắc cũng thảm, tóm lại là cảnh sát xử lý, tôi không có đi xem. Nhưng mà..." Mặt gã trắng bệch: "Từ ngày đó trở đi, tôi bắt đầu trúng tà. Đầu tư tự dưng thua lỗ một khoản tiền lớn, lái xe suýt gặp tai nạn, gặp xui đủ chuyện. Đại sư chuyên dụng của nhà tôi tới xem cho tôi, nói tôi bị quỷ ám, mà còn là một con quỷ mới chết."

"Tôi trước giờ chưa từng làm gì trái với lương tâm, nếu bảo người mới chết gần đây mà tôi biết... Chẳng phải chỉ có con nhỏ đó thôi sao."

Nói đoạn, gã có vẻ bực, cười khẩy: "Lúc còn sống không chịu yên, làm loạn lên thì thôi, chết rồi còn quấn lấy tôi... Nói thật là tôi cũng quá xui. Tôi bỏ tiền cho con nhỏ đó có ít đâu, mấy đứa khác tôi nuôi đều ngoan ngoãn nghe lời, làm gì có đứa nào phá phách làm trò như nó. Dùng con đòi tiền không được thì tự sát, chết rồi còn biến thành quỷ quấn lấy tôi. Tôi mà biết con ả điên như thế thì đã đéo chọc nó làm gì."

Theo lời miêu tả của Lý Phát Tài, cô sinh viên kia bán thân xác, hám lợi, bắt chẹt không thành lại nhảy lầu tự sát, sau khi chết biến thành quỷ trả thù. Nếu sự thật là những gì gã nói, vậy Lý Phát Tài tuy không hẳn là vô tội, nhưng cũng quá là xui...

Nếu sự thật là những gì gã nói...

"Quý khách." Ông Chú hiền lành mở miệng: "Cậu chắc chắn những gì cậu nói là thật chứ?"

"Thật." Lý Phát Tài gật đầu.

Nói xong gã lại bị tóm cổ.

Lần này không phải Số 3, là Bé Năm.

Cô cười ngọt ngào, khí chất như lan, nếu không phải cảm giác nghẹt thở ở cổ quá rõ rệt, chưa biết tâm trí Lý Phát Tài còn bay bổng tận đâu.

"Quý khách, anh hãy suy nghĩ kĩ rồi lại nói." Cô khoa tay: "Tôi làm nhanh lắm, bẻ một cái rồi bẻ lại được ngay, đảm bảo ngay ngắn. Chủ yếu là sẽ hơi đau một chút..."

Lý Phát Tài đổ mồ hôi lạnh.

Ông Chú cũng hiền lành bổ sung: "Người tự sát có oán khí lớn, nhưng không phải ai cũng có thể trở thành oán quỷ, huống hồ là oán quỷ mới chết không lâu đã có thể giết người. Theo như lời cậu nói, dù cô gái đó có oán hận cậu như thế nào thì bản chất quan hệ của hai người là dùng tiền tài thanh toán, vậy tại sao sau khi chết cô ấy lại có oán hận lớn như vậy?"

"Lý Phát Tài, cậu thật sự không muốn bổ sung thêm chi tiết gì à?"

Lý Phát Tài bắt đầu đổ mồ hôi ròng ròng, cuối cùng không chịu được, run rẩy gào lên: "Chờ chút, chờ chút! Có có, tôi bổ sung, tôi có giấu một vài chi tiết... Chẳng qua nó không thay đổi gì nên tôi mới không nói."

Bé Năm không buông tay, gã sợ sệt nói: "Đúng, vốn dĩ không phải là quan hệ bao nuôi, tôi thích mới mẻ nên mới yêu đương với cô ta, lừa cô ta là về sau sẽ lấy cô ta làm vợ. Mấy cái này là lời mua vui nói cho bùi tai thôi mà? Ai mà biết được con nhỏ đó tin thật chứ! Tin thật thì thôi, còn dùng cái thai ép tôi cưới, nói cái gì mà gia đình cô ta rất cổ hủ, cha mẹ là giáo viên, biết cô ta chưa kết hôn đã có bầu thì sẽ đánh chết, tôi nhất định phải chịu trách nhiệm. Tôi chịu trách nhiệm còn gì, cho cô ta nhiều tiền như vậy, cô ta phá cái thai đi, không nói gì thì cha mẹ cô ta làm sao biết được! Làm thế chẳng phải là muốn quấn lấy tôi sao?"

Nói tới đoạn sau, Lý Phát Tài còn rất hùng hồn: "Hôm đó tôi cảm thấy quá phiền nên mới nói nặng một chút, bảo cô ta tự đi mà giải quyết, sao tôi biết được con nhỏ đó tâm lý yếu như vậy, nói có mấy câu đã đi tự sát?"

Lý Phát Tài nói một lèo, cổ họng gã vẫn còn khó chịu, thành ra sau đó mọi người chỉ nghe được tiếng thở phì phò của gã.

Gã ta lờ đi việc mình giấu giếm "một chút" nội dung đã khiến sự thật đảo điên... Gã từ một kẻ bị bắt chẹt không thành, trở thành tên lừa gạt tình cảm con gái nhà người ta, nguyên nhân gây ra thảm án mà vẫn không biết hối cải.

Không gian tĩnh lặng chợt vang lên một giọng nói ---

"Anh đang nói dối." Là tiếng của Nguyên Dục Tuyết.

So với vẻ giận dữ của những người khác, Nguyên Dục Tuyết bình thản tới kì lạ. Thậm chí thái độ của cậu với Lý Phát Tài ngay từ đầu vậy, không hề thay đổi, bình thản khoan dung, tĩnh lặng bàng quan.

Giọng nói ấy lạnh, trầm, lại nghe rất rõ. Nhưng dù lạnh cũng không khiến người ta sợ hãi.

Lý Phát Tài không sợ.

Nguyên Dục Tuyết trông yếu như sên, không hề gây cảm giác uy hiếp cho gã như những người khác. Nên khi cặp mắt đen nhánh như màn đêm lẳng lặng nhìn vào mắt mình, ngoài thấy lòng ngứa ngáy ra, gã không hề có cảnh giác.

"Anh đang nói dối." Nguyên Dục Tuyết lặp lại.

Cậu tới gần gã hơn.

Thiếu niên môi hồng răng trắng và mái tóc đen óng hơi dài, giương mắt nhìn lên tạo cảm giác diễm lệ vô cùng, rất hút hồn người.

Bé Năm bị mê hoặc, vô thức thả lỏng cái tay đang khống chế Lý Phát Tài.

Cảm giác nguy hiểm khó mà không nhận ra đến từ Nguyên Dục Tuyết cướp đi mọi sự chú ý của cô. Một mặt cô căng thẳng lo sợ bởi cảm giác uy hiếp khó lường tới từ thiếu niên. Một mặt khác cô lại cảm thấy một Nguyên Dục Tuyết như vậy thật hấp dẫn, đến độ cô không thể dời mắt.

Mà người Nguyên Dục Tuyết đang nhìn hiện giờ cũng không phải cô, mà là Lý Phát Tài.

Vẻ mặt Lý Phát Tài hơi lạ, sắc mặt gã trắng bệch, trong mắt lóe lên sự giãy giụa và phản kháng, có vẻ như không hề bị nét đẹp nguy hiểm kia bắt giữ. Đối với một kẻ háo sắc như gã thì đúng là chuyện lạ chưa từng thấy. Chỉ có thể giải thích bằng lí do là nỗi sợ trong lòng gã hiện giờ vượt xa bản năng thưởng thức cái đẹp.

Nguyên Dục Tuyết sẽ không chủ động công kích con người.

Trừ một tình huống.

Nhiệm vụ luôn được ưu tiên hàng đầu, nằm trên cả những điều luật đang trói buộc cậu.

Cậu nhìn chằm chằm Lý Phát Tài, con mắt xinh đẹp lại tăm tối khác hẳn thường ngày, dễ dàng kéo đối phương vào trong ác mộng khủng bố vô bờ ---

"Nói cho tôi biết."

Cậu nhìn xuống, vô cảm nói.

Lý Phát Tài cảm giác mình đang nằm mơ. Gã rõ ràng không hề ngủ, lại rơi vào từng cơn từng cơn ác mộng khiến đầu óc không giữ nổi tỉnh táo, đau đớn vô cùng. Gã không ngừng bị giết rồi lại được hồi sinh trong những cơn ác mộng đó.

Khi ý thức hoàn toàn tan tác, gã thậm chí không nhận ra mình đang nói cái gì.



Tác giả có lời muốn nói:

Một Tuyết Tuyết vừa xinh đẹp vừa dữ dằn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.