Vũ Khí Hình Người

Chương 383: Khách Sạn Tránh Tai Ương (58) Đây là con của chúng ta đó.



Edit: Ry

Cái này khiến Lý Phát Tài nhận ra có gì đó không đúng, nhưng ý nghĩ chỉ tồn tại trong đầu gã một giây. Một giây sau, gã đã cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình đúng là nực cười.

Không giống chỗ nào? Nguyên Dục Tuyết vốn trông như thế này mà?

Gã nhìn điệu bộ co ro khúm núm của người kia, cùng với phần má xanh xao loáng thoáng lộ ra khỏi mái tóc.

Sắc mặt đúng là rất tệ, nhưng Lý Phát Tài chỉ cho là đối phương nửa đêm bị dựng dây, người thiếu máu nên mới như vậy.

Gã chẳng những không thấy áy náy vì quấy rầy người ta, còn cảm thấy để một con ma ốm đến phục vụ mình đúng là xúi quẩy... Nhưng thôi đồ ăn đã mang tới rồi, cái bụng đói khát khiến Lý Phát Tài không muốn để Nguyên Dục Tuyết ra về.

Gã lùi lại, chừa ra một khoảng lớn cho đối phương đẩy xe vào.

Toa ăn phát ra những tiếng két két, bánh xe lăn trên mặt sàn tạo thành âm thanh rõ rệt. Mà có vẻ như trên xe không có nhiều dụng cụ nên trong quá trình đẩy còn không ngừng vang những tiếng va chạm leng keng.

Lý Phát Tài nhìn chằm chằm, đầu lại nghĩ sao vừa rồi trước khi mở cửa gã lại không nghe được tiếng xe đẩy ---

Đúng, với cả đứng ngay gần như vậy gã cũng không ngửi được mùi thơm của đồ ăn.

Quả nhiên là lấy cơm thừa canh cặn tới lừa gã.

Lần này Lý Phát Tài càng chắc chắn, định bụng lát nữa phải làm ầm lên mới được. Gã hừ một tiếng, sắc mặt lại càng xấu xí.

Tay gã đặt trên chốt cửa, mày nhướng cao, vênh mặt nhìn xuống người trước mắt.

Nguyên Dục Tuyết có vẻ rất sợ gã, nhút nhát cúi đầu xuống, khuôn mặt giấu trong bóng tối, nhưng vẫn loáng thoáng thấy được đường nét thanh tú. Thậm chí một vài đặc điểm còn mềm mại không giống con trai.

Lý Phát Tài hoảng hốt nghĩ...

Hóa ra Nguyên Dục Tuyết giống con gái vậy sao?

Không ra đực không ra cái, đúng là một thằng bê đê.

Gã cười nhạo.

Lý Phát Tài không có nhiều kiên nhẫn, cau mày nhìn người trước mắt, nhìn "cậu" đẩy xe, chầm chậm đi tới giữa phòng.

Cái lưng cứ còng xuống như thể vĩnh viễn không thẳng được.

"Được rồi." Giọng điệu gã không hề có sự khách khí, cũng không ý thức được yêu cầu tiếp theo của mình vô lý ra sao: "Thấy trong phòng như thế nào rồi đúng không? Mau dọn sạch cho tao... Khoan, dọn cái bàn trước đi, đợi tao ăn xong rồi mày lại dọn tiếp."

Điệu bộ hất hàm sai khiến đến là tự nhiên, mà "Nguyên Dục Tuyết" lại chẳng thể hiện bất cứ chống đối nào.

"Cậu" im lặng gật đầu, tiếp tục dùng giọng nói yếu đuối: "Mời ngài dùng cơm."

Lý Phát Tài đã quyết tâm phải dạy thằng này một bài học, bụng đầy ý xấu, bị cắt ngang thì tất nhiên không vui.

"Bàn còn chưa dọn thì tao ăn ở đâu, mày bắt tao đứng ăn à?" Gã rất là bất mãn với hành vi của "cậu".

Gã tiếp tục lải nhải, bỗng thấy những ngón tay trắng bệch như người chết kia nắm lấy nắp mâm. "Cậu" lưu loát nhấc nắp mâm giữ ấm hình bán nguyệt nằm chính giữa toa ăn lên, để lộ đĩa thức ăn bên dưới.

Lý Phát Tài tức giận trước sự tự tiện của "cậu", tiến lên định túm cổ áo "Nguyên Dục Tuyết" dạy cho "cậu" một bài, ánh mắt lại bị đóng đinh ở thứ nằm trên đĩa.

Lời nhục mạ sắp ra khỏi miệng bỗng nghẹn ở họng, sắc mặt cũng kì dị cứng lại ở vẻ cay nghiệt.

Như thể thời gian bị ngừng lại ở khoảng khắc này.

Gã thật sự sợ chết khiếp, đờ ra tại chỗ, chừng mười mấy giây sau mới hét toáng lên.

Âm thanh sắc nhọn lệch tông, nghe như con thú nào gầm thét. Lý Phát Tài liên tục lùi lại về sau, lảo đảo ngồi bệt xuống, động tĩnh cực lớn, gã lại không hề thấy đau, chỉ lo đạp chân lùi lại xa hơn nữa.

Mắt cũng trợn trừng.

Con ngươi đỏ quạch như thể sắp lòi ra khỏi hốc, khủng hoảng nhìn chằm chằm thứ trên đĩa.

Đó không phải là đồ ăn.

Bên dưới chiếc nắp giữ ấm chỉ có một cái đĩa trắng mộc mạc, không có hoa văn gì, là loại bát đĩa bình thường có thể thấy ở bất cứ đâu.

Nhưng trên cái đĩa này lại có một cục thịt đẫm máu.

Cục thịt đó trông vô cùng ghê tởm, thậm chí còn rất... "Tươi".

Nó còn đang ngọ nguậy, chất lỏng ẩm ướt không ngừng tuôn trào, chảy đầy đĩa.

Mùi máu tanh vốn bị chặn lại bởi cái nắp cũng trào ra, phả vào mặt Lý Phát Tài. Điều này khiến khuôn mặt gã càng thêm vặn vẹo, tạo thành biểu cảm vô cùng khoa trương... Gã như bị mất tiếng, con ngươi nở to, mùi máu tanh vọt lên mũi làm gã tưởng mình sẽ ngất luôn. Nhưng nhìn "Nguyên Dục Tuyết", gã lại bị dọa cho tỉnh cả người.

Lý Phát Tài cứ nghĩ là cục thịt không rõ hình dạng kia đã đủ kinh tởm rồi, nhưng nhìn kĩ lại gã mới nhận ra đó không phải một cục thịt bình thường.

Nó có hình thái ban đầu của con người, chỉ là khác với ấn tượng của nhân loại về "trẻ sơ sinh", nó giống như một sinh vật ngoài hành tinh dị dạng.

Phần đầu mềm oặt không xương, chiếm gần như 1/2 thể tích cục thịt, phần thân chỉ có hình dạng mơ hồ, co quắp lại một chỗ.

Tay chân chụm vào nhau, nhìn lướt qua có cảm giác tất cả bộ phận dính lại với nhau. Cũng khó trách lần đầu nhìn Lý Phát Tài đã tự động cho rằng nó chỉ là một cục thịt tanh hôi.

Nhưng quan sát kĩ thì có thể thấy rất rõ.

Tứ chi, cái đầu to như đầu người ngoài hành tinh, cùng với ngũ quan đã mơ hồ thành hình.

Trong đầu Lý Phát Tài lập tức hiện lên một ý nghĩ vô cùng kì dị, nhưng lại rất hợp lí.

Thứ trước mắt gã chính là hình dạng của một bào thai.

Là của gã với...

Đầu gã váng vất, họng cũng khô căng, chỉ có thể trúc trắc hét lên vài tiếng.

Gã nhìn "Nguyên Dục Tuyết", gần như là sụp đổ kêu:

"Mày điên, mày điên rồi! Đ*t mẹ mày lấy thứ đó từ đâu ra hả? Mày muốn chơi tao? Hả? Hả hả? Nói đi!"

Những điên cuồng của gã không có bất cứ tác dụng gì, vì khi gã khó khăn dời mắt khỏi "cục thịt", tiếp tục nhìn người trước mặt.


Nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, gã chợt nhớ ra.

Không đúng, đây không phải mặt Nguyên Dục Tuyết.

Nguyên Dục Tuyết không trông như vậy.

Nhưng gã thật sự thấy khuôn mặt này rất quen.

Lý Phát Tài đờ ra, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đó chằm chằm.

Một khuôn mặt dần được phác họa rõ ràng từ trong kí ức.

Lý Phát Tài đã nhận ra, xác nhận.

Người này căn bản không phải Nguyên Dục Tuyết!

Là một người khác!!

Nhưng gã biết cô. Đó từng là một cô gái hết sức xinh đẹp ---

Toa ăn bị đẩy sang một bên, kêu những tiếng lách cách trong căn phòng tĩnh lặng, loảng xoảng đâm vào trong góc.

Tiếng bánh xe lăn trên sàn như tiếng xương cốt bị bẻ gãy, nghe mà ghê cả răng.

Lý Phát Tài run rẩy, không cả dám cựa quậy, nhận ra người con gái kia cũng đang nhìn mình.

Không còn toa ăn che lấp, nửa người dưới của cô ta hiện ra.

Một cơ thể gầy chỉ còn da bọc xương, cực kì ốm yếu, nhưng điểm khác lạ ở chỗ một người phụ nữ gầy như vậy, lại có một cái bụng tròn cực to, giống như đã mang thai 7-8 tháng.

Cái bụng phình to tới độ có thể nổ bất cứ lúc nào, nhưng cô gái này lại quá gầy, càng khiến sự tương phản thêm đáng sợ. Như thể chiếc bụng đó đang hấp thụ toàn bộ năng lượng của cô, hút khô tất cả máu thịt vậy.

Lý Phát Tài đã sợ tới nỗi không hét nổi, răng đánh vào nhau lập cập, mắt dán chặt vào người phụ nữ, gần như là suy sụp lầm bầm: "Mày, mày, sao mày lại ở đây. Không đúng, không đúng... Mày phải chết rồi mới đúng!!"

Câu cuối gần như là vỡ tan, sự run rẩy thể hiện rõ khủng hoảng của Lý Phát Tài.

Cô gái gầy yếu dị hợm kia dùng ánh mắt rất vi diệu nhìn gã.

Khó mà nói ấy là hận thù, hay còn cảm xúc nào khác, nhưng chắc chắn có ác ý rõ rệt ---

"Tôi chết rồi." Cô nói: "Tôi chết từ lâu rồi."

"Nhưng mà, anh bảo tôi mang đồ tới mà." Giọng điệu cô gái rất bình thản, thậm chí còn chan chứa quan tâm, như là hỏi ý.

Nếu ở trong một tình huống khác, đây sẽ chỉ là một cuộc đối thoại hết sức bình thường.

Cô vớt cục thịt trong đĩa lên, từng bước một tới gần Lý Phát Tài, nhìn chằm chằm vào gã ---

"Đây là đồ ăn tôi chuẩn bị cho anh đấy. Anh có muốn ăn không?" Rõ ràng là hỏi thăm.

Tất nhiên Lý Phát Tài muốn từ chối.

Gã muốn từ chối, muốn hét lên, muốn chạy. Nhưng giờ Lý Phát Tài phát hiện cơ thể mình không thể nhúc nhích.

Gã nhìn nữ quỷ đáng sợ tới gần, nhét cục thịt đỏ tươi đã có hình thái ban đầu của con người, vào trong miệng gã.

Vị máu tanh lập tức tràn đầy khoang miệng và lỗ mũi.

Chất lỏng sền sệt chảy uống cuống họng tạo cảm giác dị dạng vô cùng, Lý Phát Tài thậm chí còn cảm nhận được thứ trong miệng đang cựa quậy.

Giống như là một đôi tay, khe khẽ cào lên họng gã, làm Lý Phát Tài buồn nôn muốn nhổ ra. Nhưng gã không nôn được, dịch tiêu hóa và bất cứ thứ gì đang dang dở trong dạ dày gã cuộn lên bị chặn ở họng, hòa với cục thịt sền sệt kia.

Người phụ nữ lại chỉ tủm tỉm hỏi: "Anh có thích không?"

"Chắc chắn anh sẽ thích rồi..."

"Đây là con của chúng ta mà."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.