Vũ Khí Hình Người

Chương 384: Khách Sạn Tránh Tai Ương (59) Đây là vấn đề chính à?!



Edit: Ry

Không phải!!!

Nó là quái thai, là quỷ anh*, là vật thể dị hợm kinh tởm nhất trên thế giới, chưa thành hình người... Nhưng dù Lý Phát Tài có nỗ lực phủ nhận trong lòng như thế nào, lúc này gã vẫn không thốt ra được nửa lời.

*Quỷ anh là những quỷ hình thành từ những đứa bé chưa được chào đời

Mặt mày đầy nước mắt, sợ hãi trợn tròn mắt, hàm dưới bị nới rộng ra ---

Tới nỗi sắp rách.

Gã cảm giác mình đang không tự chủ được nhai nát và nuốt vào cục thịt kia, mùi tanh nồng chui vào mọi ngóc ngách trong miệng.

Xúc cảm chân thật này mang lại cơn buồn nôn tột độ, cuối cùng Lý Phát Tài cũng biết sợ.

Con ---

Con ả đó thật sự tới tìm gã báo thù!

Cuộc đời của Lý Phát Tài thật sự quá xuôi chèo mát mái, gây chuyện sẽ luôn có người dọn hậu quả cho. Thế nên gã chưa từng có cảm giác e sợ như thế này, thậm chí nỗi sợ này khiến gã bắt đầu hối hận, lần đầu tiên kiểm điểm lại cuộc đời rách nát của mình. Trong lúc giãy giụa, gã cảm giác được cơ thể đang liều mạng lăn lộn nôn mửa, vô tình làm rơi cái điện thoại trên bàn.

Ống nghe bị hất rơi xuống, lủng lẳng treo giữa không trung.

Điện thoại dường như tự động kết nối, có âm thanh rất nhỏ.

Lý Phát Tài sắp bị cục thịt kia nghẹn chết, hoặc là bị no chết. Ý thức của gã dần mơ hồ, mắt bắt đầu trợn trắng, lại loáng thoáng thấy được bên ngoài cửa phòng đang mở, có một bóng người ---

Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, gã cảm nhận được mùi vị của cái chết.

Nỗi sợ với tử vong khiến gã trở thành một kẻ hèn nhát.

Kể cả là với người gã cực kì khinh bỉ, nhưng trong giây phút giãy giụa giữa lằn ranh của sự sống và cái chết, gã chỉ biết khàn giọng cầu cứu ---

Miệng bị cục thịt chặn, gã chỉ phát ra được những âm thanh mơ hồ chỉ mình gã nghe hiểu.

"Cứu tôi... Tôi xin cậu, cứu tôi với..."

Sau khi bản năng sinh tồn bùng nổ, Lý Phát Tài ngất.

...

Lúc Nguyên Dục Tuyết chạy tới thì đập vào mắt là cảnh tượng như vậy.

Trong phòng tràn ngập thể năng lượng dị thường, Nguyên Dục Tuyết biết cái này được người chơi định nghĩa là vật chất của "quỷ quái".

Mà trước mặt Lý Phát Tài, tạm thời còn sống, là một người phụ nữ đang đứng.

Đúng hơn là nữ quỷ.

Thật sự rất kì diệu, sự chú ý đầu tiên của Nguyên Dục Tuyết không hề dành cho đối tượng nhiệm vụ, mà là cho nữ quỷ này.

Một thân hình vô cùng gầy yếu, thậm chí có thể nói là một cơ thể dị dạng. Không có một chút thịt nào, cả người chỉ còn da bọc xương.

So với hình thù quái thai của những con quỷ khác, nữ quỷ này không hề xấu, ít ra còn duy trì dạng người hoàn chỉnh.

Nếu nhìn từ đằng xa, cảm giác đầu tiên sẽ là: Đây là một người phụ nữ cực kì mảnh mai nhỏ yếu, không hề có tính uy hiếp. Không một ai có thể liên tưởng cô với những thứ âm u tà ma như quỷ quái.

Dường như cô đã phát hiện sự tồn tại của Nguyên Dục Tuyết, nhưng vẫn đứng tại chỗ, lẳng lặng xoay người sang.

Đó là một khuôn mặt gầy tới nỗi xương má nhô ra nhọn hoắt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được nét nhu mì xinh xắn.

Động tác như vậy khiến bụng của cô lộ rõ, một cái bụng tròn vo, to như thể có thứ gì kí sinh bên trong.

Ánh mắt cô nhìn Nguyên Dục Tuyết rất bình tĩnh.

Không có hận thù, không có sợ hãi. Khác hẳn với những con quỷ luôn bộc lộ rõ cảm xúc, luôn trên bờ vực điên cuồng, cô gái tĩnh lặng như một vũng nước đọng... Không hề giống với những con quỷ Nguyên Dục Tuyết từng gặp.

Đây là lần thứ hai Nguyên Dục Tuyết gặp một cá thể quỷ đặc biệt, khiến cậu khắc sâu ấn tượng như vậy.

Quỷ sẽ luôn có chấp niệm, nhưng cô gái này lại tạo cảm giác như cô không màng gì hết.

Dù đang giết người, cô cũng không tỏa ra sát khí, trông như thể chỉ đang tiến hành một hành vi vô nghĩa ngày thường hay làm.

Lúc này Nguyên Dục Tuyết mới nhìn sang Lý Phát Tài.

Lý Phát Tài không bị nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là việc gã đang làm, hơi dị...

Nếu người khác mà thấy chắc sẽ sởn hết cả gai ốc.

Nguyên Dục Tuyết lại không phải con người nên cậu chẳng có phản ứng gì. Cậu bình thản rà quét gã đàn ông, bình thản nhìn Lý Phát Tài nhét nắm đấm của mình vào trong miệng. Rõ ràng dung tích miệng không chứa được bàn tay, nhưng gã lại không ý thức được sự khó chịu, quên hết thường thức, tiếp tục cố gắng nhét nó vào, muốn nhét tới tận cổ họng ---

Khóe môi đã rách, có máu rướm ra.

Mắt gã trắng dã vì bị nghẹn, trông sắp ngất tới nơi rồi, hoặc cũng có thể đã ngất rồi. Nhưng cơ thể vẫn không ngừng động tác, tiếp tục hành vi điên cuồng này.

Nguyên Dục Tuyết bước vào trong.

Cậu như một bóng ma, di chuyển cực nhanh, một giây trước còn đứng ở cửa, một giây sau đã lướt qua nữ quỷ, xuất hiện bên cạnh Lý Phát Tài, xách gã đàn ông đang ngồi bệt dưới đất lên.

Thông qua ngón tay đang tiếp xúc với làn da, cậu truyền chút năng lượng cực kì quý giá cho Lý Phát Tài...

Lúc này gã mới tỉnh khỏi trạng thái kì dị kia.

Cái tay đang nhét trong miệng cũng trượt ra, mềm oặt ẩm ướt, như không xương rơi xuống chân gã. Trên nắm đấm còn dính đầy nước bọt, trộn lẫn một ít tơ máu, chật vật đến không ra cái gì.

Ý thức của Lý Phát Tài vẫn chưa hoàn toàn trở lại, nhưng năng lực chữa bệnh của Nguyên Dục Tuyết phát huy rất tốt, gã ngất thêm vài giây rồi nhanh chóng tỉnh táo.

Nữ quỷ bình tĩnh quan sát tất cả, không có bất cứ động tác nào.

Thậm chí cô còn quay người, dùng cặp mắt đen chết lặng kia nhìn Nguyên Dục Tuyết, như là rất tò mò về cậu.

Lý Phát Tài cuối cùng cũng mở mắt ra vì cơn đau ở họng.

Ký ức kinh khủng kia với gã như một cơn ác mộng.

Nhưng cảm giác căng đau ở họng, rồi cơ hàm nhức mỏi nói cho gã biết tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi là thật. Nếu không thì Lý Phát Tài cũng không tin con nhỏ kia thế mà trở lại trả thù thật...

Trong miệng hình như vẫn còn vị máu tanh, chỉ là không nồng như trong ác mộng.

Gã không ngừng móc họng nôn ọe, nhưng không thấy "cục thịt" như trong dự đoán.

Lý Phát Tài run bần bật ngẩng lên, thấy nữ quỷ đứng cách mình chỉ vài bước chân... Suýt trợn trắng mắt ngất lần nữa.

"Mày, mày, mày..."

Gã khàn giọng, mỗi tiếng mày là đau muốn chết.

Lý Phát Tài sợ hãi lùi về sau, rồi phát hiện người mình nhìn thấy lúc sắp chết không phải là ảo giác... Nguyên Dục Tuyết thật sự ở đây.

Thế là gã lại thấy may mắn.

Với bản tính của gã, lúc này chắc đã lập tức mắng chửi, giống như khi gã mắng đám vệ sĩ vô tích sự không làm tròn trách nhiệm. Chửi sao mày lại tới muộn như vậy, khiến tao bị thương, không bằng một con chó, nuôi chúng mày còn không bằng nuôi chó.

Nhưng mới trở về từ cõi chết, lá gan teo nhỏ, huống hồ giờ gã vẫn còn đang trong vùng nguy hiểm. Lý Phát Tài biết giờ chỉ có Nguyên Dục Tuyết có thể cứu mình.

Gã không dám làm bộ làm tịch với cậu, trốn ra sau lưng thiếu niên, tuy là đã cố gắng sửa đổi nhưng thái độ vẫn hơi chanh chua: "Mày, cậu muốn bảo vệ tôi mà đúng không? Giờ có cơ hội cho cậu biểu hiện rồi đấy. Con quỷ đòi giết tôi chính là con ả trước mặt này, chỉ cần cậu giết ả, giết chết ả, muốn gì tôi cũng cho cậu."

Nguyên Dục Tuyết đứng trước mặt gã lại im lặng không đáp.

Lý Phát Tài nhìn thân hình mảnh mai không che nổi cho mình, bắt đầu thấy hối hận... Một con gà bệnh như này, rõ là đứa yếu nhất trong đám nhân viên kia, thằng này sẽ bảo vệ được mình thật chứ?

Hay là dùng nó làm khiên, mình chạy đi tìm mấy tên kia...

Lý Phát Tài bắt đầu cân nhắc chuyện này, gã nhìn Nguyên Dục Tuyết, rồi lại nhìn ra cửa, tính toán đường chạy.

Gã quá chú tâm vào bản thân, nên khi nữ quỷ lên tiếng, gã giật bắn mình, lập tức run như cầy sấy...

Rất không có tiền đồ lùi nửa bước, trốn sau lưng Nguyên Dục Tuyết.

Chất giọng đó thật sự quá quen.

Và gã cũng ghét cay ghét đắng nó.

Lý Phát Tài không biết tại sao ban đầu mình lại nghe cái giọng này thành giọng Nguyên Dục Tuyết, rõ ràng khác nhau hoàn toàn.

"Cậu muốn ngăn cản tôi à?" Nữ quỷ hỏi Nguyên Dục Tuyết.

Ban đầu khi Nguyên Dục Tuyết xuất hiện, cô không có địch ý với cậu, vì lúc ấy còn chưa nhận ra Nguyên Dục Tuyết ở phe đối đầu với mình.

Giờ mới "lịch sự" hỏi.

Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, khe khẽ "ừ" một tiếng.

Thế là sắc mặt người phụ nữ lập tức thay đổi, bầu không khí chung quanh cô cũng trở nên u ám.

Khuôn mặt dù đã gầy tới mức chỉ còn xương nhưng vẫn rất đẹp, dần trở nên vô cảm...

Bình lặng không có một cảm xúc nào.

Mày giãn ra, môi lại mím chặt, cặp mắt không có hơi ấm, nhìn chằm chằm Nguyên Dục Tuyết, hỏi cậu: "Tại sao?"

"Tại sao lại bảo vệ gã?"

Câu trả lời của Nguyên Dục Tuyết dường như khiến cô không cam lòng, không ngừng lặp lại câu hỏi.

Ngoại hình cũng dần phát sin h biến hóa.

Con người sau khi chết, trở thành oán quỷ, sẽ không còn quan niệm đạo đức của người bình thường.

Chúng sẽ cực kì cực đoan, không chịu ước thúc, động lực thúc đẩy chúng hành động là oán niệm và chấp niệm. Những lúc như thế này rất dễ khiến chúng thể hiện bản tính giết chóc và tàn bạo của mình.

Không còn bị đạo đức trói buộc, với chúng thì bất cứ sự vật nào ngăn cản mình hoàn thành chấp niệm đều cần được giải quyết. Một logic rất đơn giản.

Ngũ quan của người phụ nữ dần tróc ra.

Khuôn mặt như tượng bùn nung ở nhiệt độ cao, dần tan chảy. Mắt, mũi, miệng, "chảy ra" rồi quyện lại với nhau, tạo thành hình hài kì dị như là khuôn mặt được họa sĩ trường phái ấn tượng vẽ ra.

Ngũ quan đang hòa lại một chỗ bắt đầu chảy máu, cuối cùng là đẫm máu, mọi bộ phận dính lại với nhau, trở thành một hình ảnh hết sức quái dị.

Con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Nguyên Dục Tuyết.

"Tôi trông như thế này lúc chết." Cô nhẹ nhàng nói.

Rơi từ trên cao xuống, đập thẳng xuống đất, cơ thể cũng đứt lìa thành vài khúc.

Cơ quan trộn lẫn lại với nhau, não bắn tung tóe, khuôn mặt bị phá hủy thành dáng vẻ hiện tại, ngũ quan bị đập thành thịt nát, dung hợp lại với nhau... Với khuôn mặt thê thảm như vậy, giọng điệu nữ quỷ lại lẫn chút khó hiểu.

Cô hỏi Nguyên Dục Tuyết: "Gã hại chết tôi. Tại sao cậu không để cho tôi giết gã?"

Trên mặt thiếu niên không có biểu cảm gì.

Ngày thường Nguyên Dục Tuyết luôn lạnh nhạt, nhưng rất hiếm khi xuất hiện vẻ bình tĩnh tới... Trống rỗng như vậy.

Dường như cậu cũng đang tự hỏi.

Cậu nhìn người con gái trước mặt, giơ cổ tay lên, thanh đao vô hình ngưng tụ trong tay.

Cổ tay xoay nhẹ một cái, lưỡi đao sắc nhọn đã chĩa ra --

"Đây là nhiệm vụ." Cậu duy trì vẻ đờ đẫn, hàng mi rủ xuống che đi đôi mắt xinh đẹp, nghiêm túc giải thích: "Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ anh ta."

Người phụ nữ dường như cũng hiểu logic kì lạ mà Nguyên Dục Tuyết đang cố chấp, nhưng cô đồng thời lại không hiểu, cứng đầu hỏi: "Vậy tại sao không thể là tôi?"

"Tại sao nhiệm vụ không thể là bảo vệ tôi?"

... Một góc độ mới chưa từng được cân nhắc đã sinh ra.

Nguyên Dục Tuyết nâng mắt, nghiêm túc nhìn người phụ nữ trước mặt, bắt đầu đăm chiêu. Phá Hồng Mông trong tay cậu rủ xuống, lưỡi đao quay vào trong, thiếu niên bỗng đứng im.

Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh, nhưng Lý Phát Tài sau lưng cậu đã bị khuôn mặt của nữ quỷ dọa cho phát điên.

Gã vốn là người to gan, quỷ thần gì cũng không sợ, kể cả khi bị quỷ đuổi giết cũng chỉ thấy xúi quẩy chứ chưa từng lo lắng.

Nhưng cái thai chết, "cục thịt" nhồi vào họng ban nãy đã đánh tan hàng rào tâm lý của gã.

Gã bắt đầu sợ.

Đối mặt với nữ quỷ đã chết nhưng ngoại hình còn bình thường, gã còn có thể tỏ ra can đảm.

Nhưng thấy bản mặt máu thịt be bét kinh khủng như vậy, gã sắp điên rồi.

Tại sao còn chưa giải quyết nó?!

Lý Phát Tài nhìn thấy cây đao bỗng dưng xuất hiện trong tay Nguyên Dục Tuyết, như thằng điên ré lên: "Mẹ nó mày do dự cái đéo gì nữa? Mau giết nó cho tao --- Giết nó!!!"

Một con quỷ khủng bố như vậy đứng ngay trước mặt, còn muốn giết gã, tất cả đều khiến Lý Phát Tài không thể chịu nổi. Tinh thần gã đã bị hao mòn đến thời khắc yếu ớt nhất, chỉ cần thêm chút kích thích là sẽ vỡ tan không thể cứu vãn.

Lý Phát Tài sợ tới nỗi mắt đỏ bừng, không muốn làm gì khác, chạy trốn cũng không cần, gã chỉ muốn Nguyên Dục Tuyết giết con quỷ trước mặt, vĩnh viễn giải quyết tai họa!

Tiếng thét chói tai của gã không có tác dụng thúc giục Nguyên Dục Tuyết, nhưng hấp dẫn những người khác.

Ngoài cửa vang lên tiếng động.

Người thứ hai phát hiện ra vấn đề, chạy tới phòng của Lý Phát Tài là Số 1 tương đối nhạy cảm với ma quỷ.

Thanh niên còn tiện thể báo cho những người chơi khác, cả đám hành động nhanh gọn, dù bị vài con quỷ làm phiền, cũng chỉ mất vài phút đã tụ tập đông đủ.

Số 1 nhìn cửa phòng mở còn cảm thấy rất phức tạp. Tuy nói Lý Phát Tài rất đáng ghét, nhưng nếu để nhiệm vụ thất bại thì quá đáng tiếc.

Số 1 thò đầu vào phòng quan sát thử: "..."

Sao tự dưng có tới ba người vậy?

Nguyên Dục Tuyết cũng ở đây??

Số 1 mặc kệ Lý Phát Tài, tỉ mỉ quan sát Nguyên Dục Tuyết một phen, thấy thiếu niên không có dấu hiệu ăn thiệt thòi thì mới thở ra một hơi, ngoài miệng lại lầm bầm: "Sao lần nào cũng là cậu tới nhanh nhất ---"

Còn không dẫn theo đồng đội nào.

Cái nhìn thứ hai, Số 1 vẫn bơ Lý Phát Tài, quan sát căn phòng, thế là tự dưng bị lệch trọng tâm.

Số 1 cũng thấy nữ quỷ với ngoại hình đáng sợ kia, nhưng gã là người có mắt âm dương, hơn nữa còn là mắt âm dương trời sinh, nhìn chán các loại quỷ khủng bố rồi. Nên có thấy cũng không cảnh giác, thậm chí còn không ngạc nhiên, rất hồn nhiên bỏ qua, quan sát bãi chiến trường trong phòng.

Sắc mặt Số 1 trở nên kì lạ, thậm chí còn đăm chiêu: "Xem ra quỷ lần này khó giải quyết đây... Trước đó cậu đánh với đám quỷ kia cũng không thấy đập đồ bao giờ."

Chắc quỷ này mạnh lắm nhỉ?

Nguyên Dục Tuyết: "... Không phải tôi."

Số 1 "à" một tiếng, vô thức nhìn sang nữ quỷ ---

Nữ quỷ với bộ mặt kinh khủng, đã ở bờ vực điên cuồng cũng âm u mở miệng: "Cũng không phải tôi."

Chuyện khác không tính, nhưng bảo cô chịu tội thay cho thằng khốn kia á, có thành quỷ cô cũng không chịu.

Lý Phát Tài: "..."

Gã điên mất, hét lên: "Cái này là trọng tâm à? Các người có thể nhanh chóng giết con quỷ này không!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.