Edit: Ry
"Về trước đã."
Giọng thiếu niên trong đêm tối nghe thật lạnh.
Đôi mắt đen nhánh cũng tan vào trong bóng đêm lặng lẽ.
Cậu không trả lời ông...
Họ nhanh chóng trở lại tầng 6, cả đường không gặp phải phiền phức gì. Nhưng tâm trạng Ông Chú càng lúc càng ủ dột, cảm giác tảng đá lớn trong lòng mãi không bỏ xuống được.
Nhất là khi trở lại phòng của Lý Phát Tài, Bé Năm sốt sắng mở cửa, đôi mắt tròn xoe quan sát cả hai ---
Ông Chú cảm giác như lòng mình có gì đó đổ vỡ, sắc mặt căng cứng.
Mà Bé Năm vừa thấy đã hiểu.
Cô không chịu từ bỏ mà lên tiếng, nhìn Nguyên Dục Tuyết: "Nguyên Dục Tuyết, hai người..."
Không đợi cậu mở miệng, Ông Chú đã trả lời.
"Bé Năm." Ông gọi cô, đã khôi phục vẻ trưởng thành điềm tĩnh, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không được."
Hai chữ này phá vỡ hi vọng của Bé Năm.
Biện pháp này không được. Suy đoán của họ là sai lầm. Lý Phát Tài dù rác rưởi cũng thật sự là khách hàng, họ không thể lách qua quy tắc của phó bản.
Bé Năm không nói gì, đôi mắt tròn khép hờ che đi cảm xúc bên trong. Số 1 ở trong phòng nghe được cũng không khỏi lộ vẻ thất vọng. Gã biết Nguyên Dục Tuyết rất muốn cứu nữ quỷ đó, nhưng không còn cách nào khác.
Hai người duy nhất không có cảm xúc gì trên mặt là nữ quỷ và Nguyên Dục Tuyết.
Thiếu niên bước tới, nhỏ giọng thì thầm gì với nữ quỷ, sau đó đi gọi Số 3 và Lý Phát Tài.
"Hôm nay tạm thời như vậy." Cậu duy trì vẻ mặt bàng quan: "Mai xử lý tiếp."
Số 3 nhìn Nguyên Dục Tuyết, hơi do dự. Y nghi ngờ Nguyên Dục Tuyết đã lập hiệp ước gì đó với nữ quỷ, nhưng nữ quỷ từ chối, nên đêm nay là thời gian thiếu niên để lại cho cô ta suy nghĩ.
Lý Phát Tài lại không thể chấp nhận chuyện này. Gã vừa bị Số 3 dạy cho một bài mà vẫn không khôn ra, lập tức ré lên chỉ vào nữ quỷ: "Như vậy là sao? Thế nó thì sao? Chúng mày không giết nó chẳng lẽ để nó ở lại chỗ tao à??"
Mặt mũi gã vặn vẹo, cặp mắt như sắp lồi ra, đỏ quạch nhìn nữ quỷ: "Nó muốn giết tao thì sao? Nhân viên của cái khách sạn này vô trách nhiệm với tính mạng khách như thế à?"
Lý Phát Tài vừa giận vừa sợ.
Gã thật sự bị con quỷ tìm tới báo thù này dọa cho sợ vỡ mật, họng vẫn còn cảm giác trướng đau vì ban nãy nhét nắm đấm vào, mỗi âm thanh phát ra đều khản đặc.
Số 1 có vẻ nhức đầu với tiếng hét của gã, bĩu môi bảo: "Không muốn nhìn thì về phòng ngủ nằm. Cô ấy bị trói xích rồi, đảm bảo không làm được gì đâu. Có khi con kiến còn không bóp chết nổi chứ đừng nói là giết một người sống sờ sờ như mày."
Đại khái là có cam đoan của Số 1, Lý Phát Tài mới hơi bình tĩnh lại.
Gã vừa lầm bầm chửi vừa chui vào trong góc phòng, cặp mắt vẫn dán vào nữ quỷ, lóe lên sự tàn nhẫn.
Ầm ĩ một hồi, chỉ còn vài tiếng nữa là tới hừng đông.
Lý Phát Tài không có vấn đề gì, bị quy tắc ban đêm hạn chế, họ cũng không thể ở lại, ai về phòng người nấy.
Lý Phát Tài sầm mặt trốn vào phòng ngủ khóa cửa, có vẻ định mắt không thấy lòng không phiền...
Nhưng chỉ vài phút sau, cánh cửa phòng ngủ lại được mở ra.
Lý Phát Tài bước ra, lần này tay cầm một con dao gọt trái cây. Gã bình tĩnh nhìn thẳng về phía nữ quỷ đang bị trói bởi xích trắng.
Khuôn mặt đẫm máu kinh khủng làm ai cũng phải rùng mình kia lại chẳng khiến Lý Phát Tài ghê tởm hay sợ mất hồn như trước.
So với ác quỷ, ác nhân mới càng đáng sợ.
Mà Lý Phát Tài chính là dạng ác nhân đáng sợ hơn ác quỷ.
Gã sợ nữ quỷ chẳng qua là sức mạnh của cô, khả năng tạo thành uy hiếp của cô với gã. Gã sợ cô có thể dùng sức mạnh siêu nhiên giết mình, còn mình thì không thể phản kháng, chứ không phải là sợ vì cô là quỷ.
Giờ nữ quỷ đã bị Số 1 giam cầm sức mạnh.