Vũ Khí Hình Người

Chương 392: Khách Sạn Tránh Tai Ương (67) Con người đúng là sinh vật phức tạp.



Edit: Ry

Cậu không nhìn Lý Phát Tài, nhưng Lý Phát Tài lại có cảm giác như ánh mắt kì lạ đó ở khắp mọi nơi.

Trong bóng đêm, cánh môi đỏ thắm của thiếu niên thật sự cong cong.

Giọng nói trong trẻo lành lạnh vang lên...

"Tên đã thay đổi."

Ba chữ "Lý Phát Tài" trên tờ đăng kí đã trở thành ba con chữ mới.

"Chúc Vân Kinh

Nữ

23 tuổi

Nguyên nhân thuê phòng: Nợ máu trả bằng máu."

Quả nhiên là phải để gã ta nói ra mới có tác dụng, Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nghĩ.

Đây là "ảo ảnh" cao cấp nhất đến từ ý thức phó bản, kể cả khi người trong ảo ảnh phát hiện được bất thường cũng không thể làm gì. Chỉ có bản thể của ảo ảnh nói ra thì mới tính là thật sự phá giải.

Nguyên Dục Tuyết đóng sổ lại, nhìn về phía "nữ quỷ".

"Chúc Vân Kinh." Cậu gọi một cái tên vô cùng xa lạ.

Ngữ điệu đều đều, bình thản, lại có một nhịp điệu diệu kì.

"Nữ quỷ" chưa từng nhắc tới tên mình, nhưng tên cô chắc chắn là...

"Chúc Vân Kinh."

Một cái tên hàm chứa ý nghĩa đặc biệt.

Ba chữ này không ngừng vang vọng trong đầu khiến nữ quỷ đờ đẫn, thậm chí là hiện vẻ đau đớn, như thể có cây gậy sắt cắm vào trong đầu cô quấy loạn, làm mọi thứ đảo điên, mãi cho đến khi --- Gạt mây thấy trăng.

Chúc Vân Kinh, Chúc Vân Kinh.

Chúc Vân Kinh.

Cô không ngừng lẩm nhẩm cái tên này trong lòng, đầu lưỡi cũng lượn lờ cảm giác triền miên.

Đây là một cái tên rất quen thuộc.

Đây là một cái tên mang ý nghĩa trọng đại với cô.

Cho đến khi bức tường "không thể thăm dò" bị phá vỡ, sương mù tan đi, khiến cô thấy rõ được chân tướng.

Bên tai như có tiếng nổ lớn, gió ào ào ập tới, đến cả không gian xung quanh cũng vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh.

Nhưng người con gái đứng trong trung tâm cơn bão lại mở mắt ra.

Đôi mắt run rẩy, chấn động, rõ ràng chỉ thấy được một màu máu. Nhưng...

Cô đã nhớ ra!

Cô không phải là "nữ quỷ" phiêu bạt không nơi nương tựa.

Cô là Chúc Vân Kinh.

Con ngươi đột nhiên dâng lên ánh nước, lệ rơi như mưa.

...

Kí ức mông lung bị che giấu trở nên rõ ràng.

Đêm đó, đúng là Lý Phát Tài đã hẹn cô tới căn hộ cao cấp gã vừa mua.

Gã cũng thật sự định giết cô.

Chỉ là có lẽ chính Lý Phát Tài cũng không ngờ được, một người phụ nữ yếu ớt mảnh mai, đứng trước cái chết sẽ bùng nổ sức lực đáng sợ tới mức nào.

Nửa người Chúc Vân Kinh nhoài ra ban công, lại cứng rắn lôi Lý Phát Tài ra theo. Sau khi Lý Phát Tài rơi xuống, cô dùng hết sức lực của mình, thở hồng hộc, trèo vào trong ban công.

Ngày hôm đó, người rơi xuống là Lý Phát Tài.

Người chết cũng là Lý Phát Tài.

Về sau Chúc Vân Kinh báo cảnh sát.

Máy ghi âm cô mang theo đã đủ chứng minh Lý Phát Tài cưỡng hiếp xong muốn giết người diệt khẩu, che giấu chứng cứ phạm tội, cuối cùng tự gặp quả báo, rơi xuống lầu chết.

Đương nhiên là xét thấy hành vi lén ghi âm cũng không hợp pháp, đoạn ghi âm này không được dùng làm chứng cứ trước tòa án, chỉ là một tình tiết bổ sung trong quá trình xét xử để quan tòa, bồi thẩm viên có thể hình dung tình huống. Chi tiết quyết định hướng đi của vụ án là đã tìm ra nhân chứng cho vụ việc Lý Phát Tài cưỡng hiếp cô, cùng với ngày Lý Phát Tài chết, người thuê ở tòa nhà đối diện vừa hay đang thử dùng drone, trọn vẹn quay được toàn bộ quá trình...

Là Chúc Vân Kinh bị đẩy xuống trước, cô kéo Lý Phát Tài để trèo lên.

Tóm lại trời đất xui khiến, đủ loại trùng hợp, cũng có thể là trời cao có mắt, Lý Phát Tài mất khống chế, cắm đầu xuống đất tử vong.

Tình tiết vụ án không khó để phân biệt, nhưng phán thế nào, xử ra sao cho đúng chuẩn.

Kết thúc vụ án, Chúc Vân Kinh không bị buộc tội phòng vệ quá khích, quan tòa phán rằng Lý Phát Tài trong quá trình hành hung ngoài ý muốn trượt chân ngã chết, miễn nhiễm mọi trách nhiệm hình sự, Chúc Vân Kinh vô tội, được thả tự do.

Mọi chuyện tới đây có thể nói là kết thúc trọn vẹn.

Nhưng không ai ngờ rằng, Lý Phát Tài bùng nổ oán khí, trở thành quỷ.

Ác mộng hàng đêm, lo sợ cho tính mạng.

Chúc Vân Kinh không chịu nổi, quầng mắt thâm đen, mệt mỏi bước vào Khách Sạn Tránh Tai Ương...

Sau đó, cô cũng không nhớ nữa.

Khi mở mắt, cô đã thành "nữ quỷ".

...

Thật ra đây là giao dịch của phó bản với Lý Phát Tài, cũng là cái bẫy hiểm ác nhất trong nhiệm vụ.

Lý Phát Tài là quỷ, nhưng sau khi vào khách sạn, gã mượn sức mạnh của phó bản, tự nguyện từ bỏ thân phận quỷ, đóng giả làm khách.

Còn Chúc Vân Kinh vốn tới đây với thân phận khách, lại trở thành quỷ.

Chúc Vân Kinh không nhớ việc này, kí ức về cái chết của Lý Phát Tài cũng bị sửa đổi, trở thành cô ngã xuống.

Lý Phát Tài không còn sức mạnh, Chúc Vân Kinh đã thành "quỷ" có thể dễ dàng giết gã, nhưng gã có thể mượn sức mạnh của người chơi để đạt được mục đích...

Không ai ngờ mục tiêu được bảo vệ và mục tiêu cần bị tiêu diệt đã lặng lẽ tráo đổi cho nhau.

Nhiệm vụ ban đầu đã là một sai lầm.

Lý Phát Tài thậm chí cố tình che giấu thông tin, để người chơi nghe được "nguyên nhân tử vong" từ chính miệng Chúc Vân Kinh. Lời nói từ phía nạn nhân bao giờ cũng sẽ đáng tin hơn là Lý Phát Tài tự nói ra, cũng khiến ấn tượng của người chơi về "quỷ" và "người" thêm sâu sắc.

Chúc Vân Kinh là quỷ. Còn Lý Phát Tài là một con người chạy tới Khách Sạn Tránh Tai Ương lánh nạn.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại có một biến số là Nguyên Dục Tuyết.

Một người máy chiến tranh hàng đầu như Nguyên Dục Tuyết tất nhiên đã tham gia vô số nhiệm vụ giải cứu nhân loại, nên cậu nắm rất rõ, rất nhạy bén với các loại chi tiết, số liệu về con người.

Sự nhạy bén này không bị xóa đi kể cả khi quy tắc phó bản sửa đổi thể chất cho Lý Phát Tài.

Nguyên Dục Tuyết cứ cảm thấy... Rất lạ.

Chính cảm giác kì lạ này xuất hiện trong đầu cậu mới lại càng bất thường.

Cộng thêm câu nói Chúc Vân Kinh vô thức nói ra...

"Tại sao đối tượng nhiệm vụ không thể là tôi?"

Bản thân Chúc Vân Kinh đã bị sửa đổi ý thức, không biết sự thật, chắc chắn không phải cô đang cố gắng nhắc nhở người chơi. Nhưng Chúc Vân Kinh thật sự nói câu này.

Phó bản tiềm ẩn vô số nguy hiểm, nhưng sẽ luôn chừa cho người chơi một hi vọng sống. Câu hỏi vô thức của Chúc Vân Kinh có lẽ không đến từ chính cô, mà là ám chỉ của phó bản.

Và Nguyên Dục Tuyết đã nắm được ám chỉ đó.

Cậu to gan suy đoán, làm rất nhiều kiểm nghiệm.

Lý Phát Tài mượn thân phận ngụy trang mà phó bản cho, tự nhận đã đùa bỡn người chơi trong lòng bàn tay, lại không ngờ rằng người chơi đã hợp tác bện cho riêng gã một ảo cảnh, để gã nhìn thấy những gì mình muốn ---


Chúc Vân Kinh bị chính tay gã giết chết, nhiệm vụ của người chơi thất bại, bị xóa bỏ tồn tại. Gã tìm được đường sống trong cõi chết, rửa được mối thù, từ đây dùng quỷ thể sống tiếp ở nhân gian.

Tham, sân, si, tất cả đều đã rõ ràng, không thể bị che giấu.

Mọi chuyện đến đây là kết thúc.

Chúc Vân Kinh nhớ ra tên mình, kí ức cũng được mở khóa, quy tắc không thể làm gì cô nữa. Ngoại hình ma quỷ dần biến mất, hóa thành một người bình thường, một nữ sinh xinh đẹp.

Khuôn mặt Lý Phát Tài cũng dần thay đổi.

Khói đen lượn lờ, ngũ quan đẫm máu dính lại với nhau, là bộ dạng của nó khi chết.

Cho tới giờ, Lý Phát Tài vẫn lòng đầy tro tàn, không thể tin nổi ---

Tại sao chứ? Tại sao nó lại bị phát hiện, nó để lộ sơ hở chỗ nào?

Mặc dù đã bại lộ, nhưng có một điểm tốt là nó đã khôi phục thân phận quỷ, nó có lại sức mạnh của mình.

Lúc này nó không bị ai kiềm chế, con ngươi đỏ tươi đang chảy máu lập tức dính vào Chúc Vân Kinh...

Nó còn cơ hội.

Giết Chúc Vân Kinh!

Chỉ cần làm vậy nhiệm vụ của người chơi vẫn sẽ thất bại! Bọn chúng sẽ chết! Người phải chết chắc chắn không phải nó!!

Oán niệm cực độ bùng lên, Lý Phát Tài được ăn cả ngã về không, hóa thành một luồng khói đen lao về phía Chúc Vân Kinh.

Chúc Vân Kinh trắng mặt, lùi lại nửa bước.

Cô còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, thuần túy là phản ứng của cơ thể trước nguy hiểm. Sau đó trước mắt loáng lên ánh bạc như tuyết.

Phá Hồng Mông một lần nữa rời vỏ, cắm thẳng vào luồng khí đen kia.

Khí đen tản ra, dường như còn nghe được tiếng hét thảm thiết nào đó, nhưng chỉ thoáng qua, nó nhanh chóng bị thứ gì cắn nuốt, hoàn toàn biến mất.

Trời cũng hửng sáng, ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa rơi, chiếu rọi căn phòng bừa bộn, cùng với khuôn mặt rưng rưng nước mắt của Chúc Vân Kinh.

...

Với Chúc Vân Kinh mà nói, cô mới tới khách sạn đã phải rời đi.

Nhưng đây là chuyện tốt.

Tiếp tân không hề thắc mắc tại sao Chúc Vân Kinh lại ở đây, nở nụ cười rất tiêu chuẩn, mắt nhìn thẳng, đồng thời đẩy cái máy cổ lỗ sĩ kì lạ kia tới.

"Hi vọng ngài có thể đánh giá mức độ phục vụ của nhân viên tiếp đón trong khách sạn..."

"Đánh giá được chia ra từ 1 sao đến 5 sao, mời ngài cẩn thận lựa chọn đánh giá của mình với nhân viên tiếp đón."

Chúc Vân Kinh vội vàng nhấn nút, không ngoài dự đoán, 5 ngôi sao xuất hiện.

Cô không có hành lý, cũng không muốn ở lâu, cho điểm xong lập tức quay người ra ngoài.

Đối mặt với người chơi, Chúc Vân Kinh còn thấy hơi phức tạp. Họ vốn là kẻ địch, cuối cùng lại trở thành người bảo vệ cô.

Mím môi do dự mãi, cuối cùng Chúc Vân Kinh vẫn nói một câu ngắn gọn: "Cảm ơn mọi người."

Cô thật lòng biết ơn họ.

Bé Năm vẫy tay với cô, cười rất ngọt ngào: "Bái bai!"

Chúc Vân Kinh gật đầu "ừ" một tiếng, chuẩn bị bước ra cửa, lại nghe thấy Nguyên Dục Tuyết gọi mình.

"Chúc Vân Kinh."

Cô đứng lại.

Thiếu niên nhìn cô, nét mặt có phần hoang mang: "Lý Phát Tài biến thành quỷ."

Những người khác có lẽ không hiểu tại sao Nguyên Dục Tuyết tự dưng nói câu này.

Nhưng Chúc Vân Kinh lại hiểu.

Cho dù Lý Phát Tài là kẻ ác, kẻ ác sau khi chết rất dễ biến thành quỷ, nhưng kiểu chết của Lý Phát Tài hoàn toàn là gã gieo gió gặt bão, không thể trách bất cứ ai.

Nhưng gã lại biến thành quỷ.

Có thể là ở trong đó có tác nhân địa hình, thời gian, thậm chí là ngày sinh tháng đẻ...

Chúc Vân Kinh điềm tĩnh nhìn thẳng vào cậu.

"Tôi đoán được gã sẽ tới tìm tôi."

"Nguyên Dục Tuyết, tôi không phải là người tốt." Cô nói.

Nhưng mọi chuyện đều đã kết thúc.

Lý Phát Tài muốn giết cô, nhưng không thành, mọi thứ đã được thanh toán xong.

Chúc Vân Kinh mỉm cười bước đi.

Sẽ không ai biết ngày đó cô tới tìm Lý Phát Tài là vì cái gì.

Nguyên Dục Tuyết đứng tại chỗ, chậm rãi chớp mắt.

Cậu nghĩ, con người đúng là sinh vật phức tạp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.