Vũ Khí Hình Người

Chương 394: Nhiệm vụ đặc thù (1) Cả khách sạn biến thành sào huyệt của quỷ.



Edit: Ry

Cậu có đủ năng lượng để đối phó với sự kiện bất ngờ này.

Lúc này trên bảng nhiệm vụ xuất hiện một dòng đếm ngược màu đỏ tươi.

Chỉ có mười phút.

Con số màu đỏ không ngừng thay đổi.

Mặc dù không có ghi chú, nhưng các người chơi đều biết đây là thời gian chuẩn bị phó bản "nhân từ" cho họ. Sau khi đếm ngược kết thúc, cả khách sạn này sẽ biến thành sào huyệt của quỷ.

Đột nhiên gặp phải chuyện này, người chơi cũng có phần bất lực nôn nóng, nhưng rốt cuộc cũng là dân lão làng, còn có thiên phú, họ nhanh chóng chỉnh đốn lại.

Nhiệm vụ đặc thù xuất hiện, trừ việc là "lá thư tử vong", nó còn là một cơ hội.

Nếu như có thể sống sót ra ngoài, xếp hạng của họ chắc chắn sẽ tăng lên mấy vị trí, nắm giữ nhiều tài nguyên và điểm tích lũy hơn.

Tất cả nhanh chóng coi chuyện này như một loại kì ngộ.

Có người lẳng lặng nhìn Nguyên Dục Tuyết một cái.

Nếu có thể sống sót.

Vậy y chắc chắn...

Có niềm tin trong lòng, nét mặt cũng kiên định hơn.

Bọn họ không biết cái Khách Sạn Tránh Tai Ương đã trấn áp bao nhiêu con quỷ, nhưng nếu là nhiệm vụ đặc thù thì chắc hẳn không ít. Có lẽ họ sẽ phải đối mặt với cơn thủy triều quái vật lớn nhất từ trước tới nay.

Ngăn cản bọn chúng rời khỏi khách sạn, đồng nghĩa với hạn chế khu vực làm nhiệm vụ ở trong khách sạn này.

Không biết tiêu chuẩn đánh giá thế nào nữa, lỡ để lọt vài con chạy ra, bọn họ sẽ bị tính là thất bại, bị xóa bỏ, hay là chỉ trừ một ít điểm tích lũy coi như cảnh cáo?

Yêu cầu của nhiệm vụ chỉ là phải "nỗ lực hết sức" ngăn cản quỷ quái.

Nếu kết cục là cái trước thì độ khó quá lớn, yêu cầu quá hà khắc.

Không có nhiều thông tin về nhiệm vụ, mọi người chỉ đành chấp hành theo tiêu chuẩn hà khắc nhất, đằng nào thì cũng phải liều mạng.

Họ quyết định trở lại sảnh lầu một để chuẩn bị.

Nguyên Dục Tuyết và Số 1 phụ trách chặn cầu thang và thang máy, bọn họ không cần thật sự đánh với lũ quỷ, chủ yếu là bảo tồn thực lực, trước hết cản chân chúng một thời gian.

Sau đó tiểu đội có độ ăn ý cao hơn là Số 3, Bé Năm và Ông Chú, sẽ cùng phối hợp, dùng tốc độ nhanh nhất dọn sạch quỷ ở tầng 1.

Đây sẽ là "khu vực an toàn" họ cách ly ra, cũng là cứ điểm đầu tiên của người chơi.

Hàng rào thứ nhất sẽ là xung quanh thang máy và cửa cầu thang, nếu có thể hạn chế quỷ quái không để chúng thoát ra là an toàn nhất.

Hàng rào thứ hai sẽ là sảnh khách sạn, quỷ quái lọt được vào tới đây sẽ có uy hiếp rất lớn với người chơi, cần được ưu tiên giải quyết.

Hàng rào thứ ba sẽ là cổng khách sạn...

Quỷ quái trốn ra được sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào với thế giới này, không ai biết. Các người chơi sẽ nhận trừng phạt ra sao, cũng không ai biết.

Nên phòng tuyến cuối cùng đó phải liều chết mà thủ.

Bàn bạc kết thúc, họ trở lại thang máy.

Vừa "lên" tầng 7 được mấy phút, chưa kịp vui vì hoàn thành phó bản đã đụng độ nhiệm vụ chết chóc này, các người chơi cũng đành chịu.

Có người im lặng nhấn nút thang máy ---

Con số đếm ngược đỏ tươi trên bảng hệ thống hiển thị còn 3 phút.

Thời gian để họ chuẩn bị không nhiều, phải mau chóng làm nóng người.

Nguyên Dục Tuyết vẫn luôn không tỏ vẻ gì, nhưng nghe được âm báo của thang máy, cậu vẫn vô thức ngẩng lên, nhìn con số phía trên tầng thứ 7, thứ đáng lẽ không nên xuất hiện.

Nó là một kí hiệu đặc biệt.

Đó là tầng Giới Chu Diễn ở.

Ánh mắt Nguyên Dục Tuyết chưa từng thu hồi, suy tư rơi trên đó.

Cậu nhớ mình đã hứa với Giới Chu Diễn, có chuyện mạo hiểm thì nhất định phải đưa cậu ấy theo. Mặc dù bây giờ Giới Chu Diễn đã quên chuyện cũ, nhưng cậu có nên báo với cậu ấy một tiếng không...

Trong lúc Nguyên Dục Tuyết do dự, suy nghĩ của cậu bị cắt ngang.

Số 3 đứng trước mặt cậu, bình tĩnh nói: "Không kịp đâu."

"Hả?" Nguyên Dục Tuyết vô thức đáp lại.

Số 3 tưởng là Nguyên Dục Tuyết đang lo cho cái tên trên tầng cao nhất kia nên mới ngẩn người. Y bực bội mím môi, nhưng nhìn Nguyên Dục Tuyết vài giây, vẫn phải cố ra vẻ tự nhiên an ủi cậu: "... Hắn không phải người đơn giản, cậu không cần lo hắn xảy ra chuyện. Bây giờ có đi lên cũng không kịp, hắn chắc chắn sẽ biết bảo vệ bản thân."

Nguyên Dục Tuyết biết Số 3 đang nói tới Giới Chu Diễn.

Đồng thời cậu còn đồng ý một phần những gì y nói.

Giới Chu Diễn sẽ không sao hết, cậu chắc chắn điều này.

Nhưng ba phút cũng đủ để cậu lên gặp Giới Chu Diễn rồi trở lại tầng một, tuy là hơi gấp một chút... Nguyên Dục Tuyết không có thói quen tranh thủ tới phút cuối cùng như vậy, những lúc làm nhiệm vụ, cậu sẽ luôn cố gắng chừa thời gian để chuẩn bị đầy đủ. Thế là đành đè nén tâm tư.

Số 3 nhìn nét mặt thấp thoáng ủ dột của thiếu niên, khó chịu quay đi, trong lòng lại ác độc nghĩ...

Thằng cha kia rõ ràng không bình thường. Từ cái khí chất kì lạ đó là có thể thấy hắn chắc chắn không phải con người... Có khi còn là một thành viên trong số bầy quỷ sắp tới. Hi vọng lát nữa làm nhiệm vụ sẽ không gặp phải hắn trong đám quỷ đang phát điên.

Chứ không Nguyên Dục Tuyết sẽ đau lòng.

Đương nhiên với Số 3 thì...

Y sẽ không nương tay đâu.

Y mím môi, đề phòng cảnh giác với gã đàn ông kì lạ kia hơn cả cơn bão quái vật sắp đổ ập xuống.

Cửa thang máy khép lại, vài giây sau mở ra, bọn họ đã trở lại lầu 1.

Thấy Số 3 ngẩn người, Bé Năm nhỏ giọng nhắc nhở, đồng thời trêu y: "Đừng nhìn chằm chằm người ta nữa, chuẩn bị chiến đấu nè."

Số 3 lập tức thu hồi ánh mắt, phản ứng còn khá lớn, mất hai giây mới trừng Bé Năm: "Ai nhìn."

Vừa rồi y thật sự không nhìn cậu ấy.


Bé Năm bất đắc dĩ: "Biết biết, giỡn chút thôi mà, làm gì mà cứ xị cái mặt vậy..."

Nói đến đây thiếu nữ tự động ngậm miệng, nghĩ tới cuộc chiến sắp tới, đúng là không ai vui nổi.

Đếm ngược chỉ còn 1 phút.

Con số đỏ tươi không ngừng biến đổi, cảm giác bất an càng rõ rệt.

Tiểu đội ba người đã chuẩn bị xong, Nguyên Dục Tuyết và Số 1 cũng phân chia nhau đứng trước thang máy và cầu thang.

Tất cả vào vị trí...

Đếm ngược về 0.

Không gian xung quanh lập tức thay đổi, bầu không khí trở nên khác lạ.

Bọn họ vẫn đứng tại chỗ, cảm nhận được cơn bão quỷ khí ập vào mặt.

Nó nồng và bất ổn hơn bất cứ phó bản nào họ từng gặp.

Khách Sạn Tránh Tai Ương vốn có khả năng trấn áp quỷ quái, nháy mắt trở thành hang ổ của quỷ. Các người chơi còn nghĩ có phải nơi này đã dung nạp tất cả quái vật cùng hung cực ác ở thế giới này không.

Lũ ma quỷ chỉ có thể xuất hiện trong đêm tối giờ đã có thể hoạt động vào ban ngày.

Không còn trấn áp, chúng hiển nhiên mạnh hơn những lần đụng độ trước.

Chị gái lễ tân đứng ở vị trí của mình, cho tới giây cuối cùng, cô ả vẫn cứng đờ tủm tỉm, không có gì bất thường như thể đây chỉ là một ngày đi làm như bao ngày.

Nhưng khoảnh khắc nhiệm vụ đặc thù chính thức bắt đầu, cơ thể cô ả đột nhiên biến đổi. Ngoại hình con người như một cái túi da bị xì hơi, lập tức xẹp lép, nhăm nhúm chất trên mặt bàn. Từ phần lưng của cô ả nhanh chóng vươn ra những tứ chi quái dị.

Chúng trông như tay người, hoặc là chân.

Tóm lại là một thể hỗn độn tứ chi của con người ghép lại với nhau. Mà trung tâm của mớ hỗn độn đó là khuôn mặt xinh đẹp hết sức quen thuộc.

Thậm chí trên gương mặt đó vẫn là nụ cười mỉm quen thuộc.

Là bản mặt đãi khách kì quái của chị gái lễ tân.

Chứng kiến "người" quen bỗng biến thành quái vật, sự tương phản cực đoan này sẽ gây ra khủng hoảng cực lớn, nhưng các người chơi lại thản nhiên nhìn cảnh này, không có cảm giác gì.

Nhóm 3 người đã chuẩn bị sẵn còn rất ăn ý, lập tức hành động.

Ông Chú phụ trách mở đường, ông đứng im đón nhận công kích của lễ tân. Số 3 và Bé Năm đằng sau ông cũng tức thì xông lên, vũ khí sắc bén chặt đứt tứ chi đang ngọ ngoạy, khiến chất nhầy kì dị bắn ra.

Chỉ một chớp mắt đã giết chết con quái vật còn chưa hoàn toàn thành hình.

Cho đến lúc chết nó vẫn duy trì bộ dạng đang rút cơ thể ra khỏi túi da, vi diệu ở trạng thái giữa người và quái vật.

Thành công trong một chiêu, cả ba không dám thư giãn.

Họ nhanh chóng đi tới hành lang, nhìn con đường im ắng kia, ánh sáng trong mắt cũng biến mất.

Cuộc chiến thật sự... Mới chỉ bắt đầu thôi.

Một bên khác, Nguyên Dục Tuyết và Số 1 cũng đang đối phó với làn sóng ma quỷ ập tới.

Cửa thang máy nhanh chóng bị phá hủy, buồng thang máy cũng rơi xuống vỡ tan tành, vô số quỷ quái bò ra từ "miệng giếng".

Trong số chúng còn có vài con trông "rất quen", chính là cái lũ ở trong tranh treo hai bên hành lang! Chúng đã bò ra khỏi tranh.

Ngoại hình chúng lúc này máu me dữ tợn hơn lúc ở trong tranh nhiều, cơ thể nửa tan chảy nhầy nhụa, vặn vẹo thành một loại "nghệ thuật" hiếm thấy, vượt xa mức độ hiểu biết của con người.

Những bộ phận cơ thể và từng khuôn mặt quỷ chen nhau chui ra từ khe cửa thang máy.

Chúng chưa kịp đặt chân tới lầu một đã bị một ánh sáng bén nhọn chém đứt, cũng may "chủ thể" của chúng chưa hoàn toàn thò ra nên không chết.

Nhưng ăn một đòn đau như vậy đã chọc giận bầy quỷ bị trấn áp rất nhiều năm này.



_____________________________

Như đã nói ở bộ vật hi sinh thì do mình đang trong quá trình tìm việc mới (và vẫn đang đi làm công việc cũ) nên thời gian tới mình sẽ rất rất bận, có thể sẽ không đăng truyện thường xuyên được như trước. Nhưng sẽ cố gắng ~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.