Edit: Ry
Quỷ khí đậm đặc bùng lên, vô số mặt quỷ đồng loạt há mồm, những hàm răng sắc nhọn vươn dài như muốn ăn thịt người phía trước ---
Bầy quỷ nhiễu loạn, chúng ập tới từ mọi ngóc ngách mà mắt thường không thể theo kịp.
Đối mặt với tình huống hiểm nguy này, dù là người có bản lĩnh cũng phải chần chừ, mà chần chừ nửa giây đó thôi sẽ bị bầy quỷ nuốt chửng.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết không bao giờ.
Tiêu diệt kẻ địch gần như là bản năng được khắc vào chương trình của cậu. Loại chiêu thức cố ý phóng đại nỗi sợ trong lòng hòng quấy nhiễu công kích này không có tác dụng với Nguyên Dục Tuyết.
Cậu luôn phòng ngự, mà tấn công lại là cách phòng ngự tốt nhất. Khoảnh khắc bị Phá Hồng Mông xóa sổ, lũ quỷ chỉ còn tiếng kêu thảm thiết trước khi chết.
Nhưng cái âm hiểm không nằm ở đây. Sau khi những "mặt quỷ" bị tiêu diệt, từ đó lại bắn ra một khối vật chất nhỏ, lặng lẽ rơi xuống người Nguyên Dục Tuyết.
Động tác của thiếu niên rất dứt khoát.
Khi khối vật chất kia sắp chạm vào cậu, thiếu niên chống đao, bình tĩnh giơ tay ---
Khối vật chất trông như những con trùng nhỏ bị cậu tóm gọn trong tay.
Cũng không hẳn là "trong tay", vì lòng bàn tay của Nguyên Dục Tuyết được bao phủ bởi một lớp "màng", khiến khối vật thể ấy như bị giam cầm trong không khí, lơ lửng trong tay cậu.
Nguyên Dục Tuyết nhìn xuống, hàng mi khẽ chớp, có vẻ tò mò quan sát những con "côn trùng" này.
Người máy chiến tranh luôn có giám sát công nghệ cao quanh thân, cực kì nhạy cảm với các loại vật thể vi hình, đương nhiên sẽ không để bất kì thứ gì khả nghi chạm vào cơ thể.
Rà quét mãi mà không ra được thông tin gì mới, cậu có vẻ hết hứng thú với chúng.
Thiếu niên chớp mắt, lòng bàn tay bừng lên ngọn lửa màu lam, đốt sạch thứ vật chất kia, cặn cũng không còn.
Quá trình này rất nhanh, khi vật thể không rõ nguồn gốc biến mất, dường như có tiếng kêu gào thảm thiết đâu đó.
Bầy quỷ đang chen nhau chui ra đột nhiên biết sợ, chúng khựng lại, đồng loạt lùi nửa bước.
Tuy vẫn không ngừng có những con quỷ mới chen lấn tiến lên, nhưng khoảng trống hiện ra trong giây lát vẫn được Nguyên Dục Tuyết tinh mắt phát hiện.
"... Sợ cái này à?" Đôi mắt đen tĩnh lặng nhìn chúng, lần theo động tác xê dịch của lũ quỷ.
Vật chất hắc ám nhất của thế gian này như thể được dung nhập trong đôi mắt ấy, càng làm khuôn mặt như tuyết mịn nổi bần bật, sự đối lập rõ rệt về màu sắc dễ dàng thu hút mọi ánh mắt.
Nét mặt cậu bỗng trở nên chăm chú kì lạ, như thể đang cẩn thận trao đổi chuyện gì rất quan trọng.
Nhưng lũ quỷ ngửi được mùi chẳng lành, chen chúc lùi về sau.
Nguyên Dục Tuyết càng thêm khẳng định.
Cậu khẽ nở một nụ cười mà chính cậu cũng không nhận ra.
"Lam Diễm" là một năng lực rất tốn năng lượng, nên dù hiệu suất của nó đôi khi rất cao, Nguyên Dục Tuyết lại hiếm khi sử dụng.
Cậu nhất định phải dùng ít năng lượng nhất tạo ra hiệu quả tốt nhất, thế nên từ khi tiến vào thế giới này đến nay, Nguyên Dục Tuyết vẫn luôn dùng phương thức tấn công vật lý.
... Tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Tính toán cực kĩ.
Nhưng giờ cậu không trong tình trạng năng lượng thấp. Mỗi lần kết thúc phó bản, "phần thưởng" nhận được quá đủ để cậu bổ sung lại số năng lượng đã tiêu tốn, mà cậu đang có hơn 95% năng lượng, lại còn có một cái đạo cụ tích góp năng lượng nữa.
Có những thứ này chống đỡ, Nguyên Dục Tuyết cảm thấy mình thỉnh thoảng... "Lãng phí" một chút cũng được.
Sử dụng phương thức công kích có hiệu suất cao hơn, đổi lấy thời gian để hành động.