"Thời gian của trò chơi là 20 phút, tương tự, đến khi kết thúc mà không bị bắt thì được tính là chiến thắng."
Andrew liếm môi, ánh mắt có phần hưng phấn ác độc: "Thắng thì không có phần thưởng, nhưng ai thua sẽ phải chịu trừng phạt."
- --- Trừng phạt.
Có chết bọn họ cũng không muốn biết trừng phạt đó là cái gì.
Khi vừa nghe đến cái tên "trốn tìm với quỷ" này Váy đã hơi nhíu mày, cảm thấy chắc chắn trò này không có gì tốn đẹp.
Cô hít sâu một hơi, bắt đầu cò kè với Andrew: "Vậy trước khi trò chơi bắt đầu, có thể cho chúng tôi lên tầng hai...!Ừm, làm quen trước không?"
Andrew mỉm cười từ chối: "Không được."
Lợi dụng sơ hở thất bại, Váy thầm thở dài trong lòng.
Trò chơi này nghe qua thì có thể khái quát là một trò "trốn tìm".
Diện tích của biệt thự này rất lớn, nội thất bên trong như thể được cải tạo từ một pháo đài cổ, kết cấu kiến trúc phức tạp.
Dù là nơi trốn bị hạn chế ở tầng hai, nhưng không gian có thể đảm bảo bí mật và an toàn vẫn có rất nhiều, lại thêm vô số căn phòng cho khách, nếu lục soát từng phòng thì e là đến lúc kết thúc trò chơi cũng chỉ lục soát được mười mấy phòng.
Thế nên đúng ra mà nói thì muốn tìm được hai người trong vòng hai mươi phút rất khó.
Nghe thì có vẻ tỉ lệ thắng rất cao.
Từ những lời Andrew nói, "trốn trong vòng ba phút", "càng bí mật càng tốt", sẽ khiến người ta có cảm giác gấp rút, nhất định phải trốn thật kĩ trong vòng ba phút, để người lục soát không tìm được mình.
Lại thêm bản chất của con người có thiên hướng là hoàn cảnh an toàn, bản năng né tránh đối mặt với hiểm nguy, hầu hết người chơi sẽ chọn cách "trốn" để vượt qua.
Nhưng đây là thế giới phó bản, kẻ truy tìm bọn họ không phải là người, mà là quỷ quái.
Cái tên "chó" đã mang tính ám chỉ nhất định, khứu giác nhạy bén, như thế liệu có phải là chúng có khả năng lần theo dấu vết truy tìm người chơi không?
Nếu như ở im một chỗ, kết quả chỉ có một:
Bắt ba ba trong rọ, một con đường chết.
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Váy khi nghe quy tắc trò chơi.
Cái trò này không phải là trốn tìm, là đuổi bắt mới đúng.
Quy tắc mấu chốt cũng không phải là trốn cho kĩ, mà là...!Không được để bị bắt.
Nhưng độ khó của việc chạy trốn tránh né cao hơn trốn ở một vị trí cố định nhiều, ai biết liệu có xui xẻo chạy vào mặt quỷ không, thế lại thành BE luôn rồi.
Nếu so sánh như vậy thì mức độ quen thuộc với địa hình cực kì quan trọng, vì nó sẽ liên quan tới độ khó khi chạy trốn.
Tiếc là để tránh kích hoạt cơ chế tử vong, ngay từ đầu người chơi đã không dám tìm hiểu môi trường xung quanh, ngoan ngoãn đợi ở sảnh.
Giờ gặp phải chuyện này, thật sự là quá xui.
Ba phút, thời gian quá ngắn, hoàn toàn không đủ để điều tra địa hình.
Càng phân tích, sắc mặt Váy càng tái.
Cô không khỏi hít sâu một hơi, không muốn để tâm trạng tiêu cực của mình ảnh hưởng tới đồng đội, cố gắng làm vẻ thoải mái, trò chuyện với Nguyên Dục Tuyết.
Cô sợ Nguyên Dục Tuyết sẽ mắc phải cạm bẫy trong lời nói của Andrew, còn cố ý thì thầm giải thích tại sao không thể tìm chỗ trốn --- Sau đó phát hiện hình như Nguyên Dục Tuyết chưa từng cân nhắc tới phương án này.
Cậu "ừ một tiếng rất nhẹ, hàng mi đen dày rủ xuống, che đi một nửa cặp mắt xinh đẹp, dường như cậu đang suy nghĩ điều gì.
Váy thì cố lạc quan trong đau khổ, nghĩ đợi lát nữa mình nên để người mới chọn đường chạy, chứ số mình xui quá, có khi chọn trúng đường chạy thẳng vào mồm quỷ mất.
Ngay sau đó, Váy nghe thấy Nguyên Dục Tuyết rất bình tĩnh tổng kết: "Đúng là trò chơi đầu tiên nên đơn giản hơn một chút."
Váy: "..."
Rõ ràng tiếng bọn họ nói chuyện rất khẽ, nhưng vẫn bị Andrew nghe được.
Tất cả mọi người nhìn thấy nụ cười của hắn thoáng cứng lại, Andrew nhìn Nguyên Dục Tuyết chằm chằm, nửa ngày sau mới cười ầm lên đầy lạnh lẽo.
Váy: "..." Thôi xong, tự dưng cảm thấy hình như bọn họ bị boss ghim rồi.
Andrew không hề che giấu, giọng điệu vô cùng dữ tợn thúc giục bọn họ mau chóng bắt đầu trò chơi.
Nguyên Dục Tuyết đứng dậy, chuẩn bị đi lên tầng hai nơi Andrew chỉ định, lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Tóc Quăn, góc áo cậu bỗng bị kéo lại.
Sức Tóc Quăn lớn, tay còn túm rất chặt.
Nguyên Dục Tuyết không đứng lại ngay, may mà chất vải không tồi nên mới không bị Tóc Quăn xé rách.
Nguyên Dục Tuyết: "?"
Tóc Quăn xoa trán, vẻ mặt có phần đấu tranh phức tạp khó mà mở lời, cho đến khi Nguyên Dục Tuyết nhìn gã bằng ánh mắt kinh ngạc đủ lâu, gã mới xoắn xuýt lấy một đạo cụ từ không gian chứa đồ của mình, đeo lên cổ tay Nguyên Dục Tuyết.
Một tiếng "cạch" rất nhỏ.
Đó là một chiếc đồng hồ thuần trắng, mặt ngoài không có kim đồng hồ, chỉ có một lớp kính thủy tinh bằng phẳng.
"Đồng hồ Ác Mộng." Tóc Quăn bực bội nói tên của nó, người chơi khác nghe được cái tên này thì lập tức ngẩng lên nhìn sang, hiển nhiên là biết mức độ hiếm hoi của món đạo cụ đặc biệt này.
Nhưng ánh mắt của lính mới vẫn đầy vẻ nghi hoặc, Tóc Quăn đương nhiên cho là cậu không biết chức năng của thứ này, bất đắc dĩ giải thích thêm: "Là đạo cụ dùng để phán đoán xác định sự tồn tại của thứ đó, sau khi khởi động, cậu càng ở gần thứ đó thì mặt kính sẽ càng đỏ --- Chỉ là một đạo cụ vô dụng thôi, cũng chỉ hữu dụng được một tí khi gặp những trường hợp này."
Hoàn toàn không kiêng kị sự tồn tại của Andrew.
Những người khác: "..."
Anh có chắc đồng hồ Ác Mộng là đạo cụ vô dụng không?
Chưa có được câu trả lời của Nguyên Dục Tuyết, sắc mặt Tóc Quăn càng thêm xấu xí, gã tiếp tục gắt gỏng: "Đừng có hiểu lầm, tôi sợ mấy người chết nhanh quá làm tôi không kịp quan sát thôi.
Dùng xong thì nhớ trả."
Đừng chết ở trong đó.
Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ: "Cảm ơn, nhưng tôi không..."
Tóc Quăn như thể bị đâm vào chỗ đau, không thể tin nổi lên án: "Cậu vẫn còn muốn từ chối tôi à? Cậu từ chối tôi hai lần rồi đấy!"
Thỏ ở bên cạnh không nhịn được cười một tiếng ngắn ngủi, nhận về ánh mắt đầy bất mãn của Tóc Quăn.
Cô vội nuốt lại ý cười, hiền từ nhìn người chơi mới: "Cậu cứ nhận đi, lúc này mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau.
Cố lên."
Đội trưởng Hành đồng tình "ừ" một tiếng, tiện thể nhét vào trong tay Nguyên Dục Tuyết hai lọ thuốc đỏ, mở miệng: "Trị thương trước đã."
Thỏ nghĩ, mấy người cứ thế làm bà đây cảm thấy không đưa gì thì thật ki bo.
Nhưng trong lúc cô còn đang lầm bầm chửi, Andrew đã nghiến răng đứng dậy, đích thân giám sát hai người chơi được gã chọn lựa, để họ mau cút lên lầu.
Trông có vẻ nếu như bọn họ còn tiếp tục lề mề thì ngay giây sau hắn sẽ thả "chó" ra cho tất cả chết luôn ở cửa ra vào.
Thông qua cầu thang xoắn ốc đi lên tầng hai, Andrew dừng bước ở bậc thềm.
Hắn khoanh tay nhìn Nguyên Dục Tuyết, ánh đèn hành lang ảm đạm rơi trên mặt hắn, lại càng khiến khuôn mặt với ngũ quan sắc sảo thêm phần...!Trào phúng quái lạ một cách khó phát hiện.
Vẻ mặt Andrew đột nhiên thay đổi một chút, trong con ngươi là rét lạnh thuần túy và chút sát ý.
Hắn tao nhã cúi xuống nhìn đồng hồ bỏ túi, nhắc nhở: "Trò chơi bắt đầu."
"Ba phút bắt đầu được tính, một, hai..."
Khi Andrew thốt ra câu kia, phản ứng đầu tiên của Váy là chạy trước rồi nói.
Chạy xa một chút, dù quỷ quái có đuổi theo ngay thì cũng sẽ mất thời gian hơn.
Đương nhiên Váy cũng không quên nhắc Nguyên Dục Tuyết.
Kết quả phát hiện cậu tân binh kia mặc dù trông gầy gò suy nhược, nhưng chân dài, tốc độ chạy không hề chậm, thậm chí cô còn có phần không theo kịp.
Ba phút đếm ngược như được đặt ở ngay bên tai cô, Váy lẩm nhẩm tính toán, mấy phương án ban đầu đều đã quên mất 7-8 cái, thấy hành lang vắng vẻ là định chui ngay vào trong -- Sau đó bị Nguyên Dục Tuyết kéo lại.
Đối phương rất lễ độ, chỉ nhẹ nhàng cầm cổ tay cô cách một lớp vải áo để nhắc nhở.
Nhưng Váy như cảm nhận được chút lạnh lẽo từ đầu ngón tay Nguyên Dục Tuyết.
Tâm trạng nôn nóng khi bị thời gian quá ngắn dồn ép bỗng được đè xuống một chút.
Nguyên Dục Tuyết nói: "Bên này."
Các khu vực trên tầng 2 biệt thự bị phân chia rất phức tạp, hiện bọn họ đang ở dãy phòng cho khách, trước mắt là một hàng cửa không nhìn được điểm cuối.
Nếu như không phải trên tường có vẽ các bức tranh khác nhau thì gần như sẽ khiến người ta nảy sinh ý nghĩ bọn họ đang không ngừng chạy quanh một chỗ.
Nơi Nguyên Dục Tuyết chỉ cũng là một căn phòng cho khách, cậu đứng lại xong chủ động đi tới vặn tay cầm.
Cửa không khóa.
Một tiếng "kétttt", cánh cửa bị mở ra, ánh sáng lọt vào, có thể trông thấy những hạt bụi bay lên nhảy múa vì động tác đẩy cửa, trong phòng còn có thứ mùi gì đó sặc sụa vì đã lâu không có ánh mặt trời.
Váy thoáng ngơ ngẩn, vô thức nói: "Trốn ở đây không an toàn..."
"Không phải trốn." Nguyên Dục Tuyết nói: "Chúng ta đi tiếp từ chỗ này."
Lúc trước cậu đã quét được đại khái địa hình của biệt thự, vừa rồi còn hao phí một chút năng lượng, thăm dò lại địa hình của tầng hai, sau đó hoạch định có tất cả bao nhiêu lối ra có thể di chuyển, linh hoạt thay đổi tuyến đường.
Rõ ràng bây giờ là lúc tranh giành từng giây, nhưng Váy cứ như bị mê hoặc, vô thức đi theo Nguyên Dục Tuyết vào trong.
Trong phòng không có đèn, nhưng đương nhiên hai người không ngu đến mức đi bật lên.
Sau khi đóng cửa lại, Váy vốn dựa vào chút ánh sáng từ hành lang để miễn cưỡng nhận biết bố cục căn phòng càng thêm mù dở, chỉ có thể lờ mờ thấy được Nguyên Dục Tuyết đi tới bức tranh ở đầu giường, hình như nhẹ nhàng gõ lên bức họa, hay dịch chuyển chỗ nào đó.
Mặt tường bỗng xê dịch, xoay ra một con đường bí mật nho nhỏ đủ cho một người chui vừa.
Váy: "!"
Đù.
Nếu như không phải vẫn còn hơi nhớ hình tượng của mình, có khi Váy đã thốt ra rồi.
Không phải là cô không cân nhắc đến khả năng những con đường bí mật này tồn tại, nhưng thời gian quá gấp rút, quan sát tìm ra lối vào để sử dụng trong vòng mấy phút quá khó, không ngờ nó lại dễ dàng hiện ra dưới tay tân binh như vậy.
Khi cô còn đang ngẩn người, Nguyên Dục Tuyết đã đi vào trong trước.
Con đường này cũng khá cao, Nguyên Dục Tuyết không cần cúi đầu để chui vào, nhưng thật sự rất hẹp, chỉ đủ cho một người lách qua.
Trên vách tường bên trong có khảm mấy viên đá huỳnh quang, mặc dù nguồn sáng yếu ớt, nhưng khi những tia sáng màu lam tối tăm đó rơi trên người Nguyên Dục Tuyết, vẫn soi ra một phần cổ trắng ngần như tuyết.
Dường như cảm thấy kì lạ tại sao Váy không cùng vào, Nguyên Dục Tuyết quay lại nhìn cô.
"Tới ngay."
Gần như không có chút do dự, Váy chui vào theo, mặc dù suy nghĩ vẫn còn hơi hỗn loạn.
Hoàn cảnh mờ tối rất dễ khiến người ta mất cảm giác về thời gian, Váy cảm thấy bọn họ đã đi rất lâu, nhưng trên thực tế thì chưa đến một phút đã đi đến đoạn cuối của con đường chật hẹp ---
Nguyên Dục Tuyết ấn lên cơ quan trước mặt, lúc bọn họ ra được ngoài thì đã rời khỏi khu cho khách, đi tới nhà bếp đựng đầy đồ ăn.
Nơi này yên tĩnh không có một bóng người.
Ở trong góc chất đống những rau củ quả khô héo vàng vọt, còn có một ít thịt đã được chặt thái rửa sạch máu.
Váy nhìn thấy nội tạng tươi mới được ngâm trong nước, thậm chí còn có tay có chân, hơi khó chịu cau mày.
Nguyên Dục Tuyết không hề dừng lại, cậu đẩy cửa bước ra ngoài, thậm chí có thể nói là có sẵn mục tiêu, đi về phía địa điểm kế tiếp.
Ba phút đã hết, "chó" được thả để đuổi theo bọn họ.
Tức lúc bắt đầu cho đến giờ, đồng hồ Ác Mộng chưa từng có bất kì phản ứng nào, chứng tỏ bọn họ vẫn đang ở khu vực vô cùng an toàn.
Nhìn Nguyên Dục Tuyết thành thạo dẫn đường, xuyên thẳng qua từng con đường bí mật trong phòng tối, đi tới các khu vực lạ lẫm, nghi hoặc dưới đáy lòng Váy càng lúc càng nặng.
Dù biết bây giờ không phải là lúc đặt câu hỏi, cô vẫn không nhịn được cất tiếng: "Ờm...!Nguyên Dục Tuyết."
Nguyên Dục Tuyết hơi quay đầu, chứng minh đang nghe.
"Tại sao cậu lại quen thuộc đường ở đây vậy?" Váy cân nhắc từ góc độ của mình: "Lúc trước cậu đã xem bản đồ của biệt thự à?"
Nhưng dù có nhìn thấy thì biệt thự quá lớn, không thể thông thạo đến trình độ này chỉ trong một ngày được.
Xem bản đồ?
Ý là chiếu bản đồ trong đầu à?
Nguyên Dục Tuyết ngập ngừng: "Ừm."
Hóa ra là vậy.
Váy dễ dàng bị thuyết phục, nghĩ đến lúc trước mình còn bực bội vì người mới tự tiện tách đội.
Hóa ra là tân binh còn có khả năng dự đoán và can đảm hơn họ.
"Cậu thấy lúc tách đội à?"
Đúng là Nguyên Dục Tuyết quét địa hình vào lúc này.
Cậu gật đầu.
Váy lại nghĩ đến việc thật ra khi ấy Nguyên Dục Tuyết đi không lâu lắm, nói cách khác dù cậu ta có may mắn tìm được bản đồ thì cũng không có nhiều thời gian để nạp nó vào trong kí ức, huống hồ lúc đó Nguyên Dục Tuyết còn chưa biết nhiệm vụ tiếp theo sẽ cần đến.
Có thể ghi nhớ những lối đi bí mật và địa hình khu vực này, lúc tránh quỷ còn có thể linh hoạt vận dụng để tính toán tuyến đường đã là quá đỉnh rồi.
Váy không nhịn được lại nói vài tiếng cảm ơn, trong giọng điệu kính nể còn có chút đau lòng: "Cậu mất bao lâu để nhớ nhiều như vậy? Chắc vất vả lắm nhỉ."
Nguyên Dục Tuyết đang đi trước cô hơi đứng lại, dù không thấy được mặt cậu cũng có thể nhận thấy chút ngơ ngác trong giọng nói của thiếu niên: "Nhớ mấy cái này cần tốn thời gian sao?"
Váy càng thêm kinh ngạc, vô thức hỏi lại: "Không cần à?"
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Sự im lặng của cậu hiển nhiên truyền đạt gì đó, trong chốc lát Váy cũng không biết nói gì.
Ghét quá, đây là sự chênh lệch giữa thiên tài và người bình thường à?.
Đọc truyện tại ~ Tг ЦмtгuуeИ.v N ~
Giờ phút này thế giới của người máy và con người không tương đồng.
Đúng lúc này, đồng hồ Ác Mộng trên cổ tay Nguyên Dục Tuyết bỗng lóe lên, tỏa ra ánh hồng yếu ớt.
Ánh sáng này gần như dọa cho Váy tỉnh táo hẳn, nhanh chóng ý thức bản thân vẫn còn đang trong hiểm nguy.
Nguyên Dục Tuyết nói: "Nó đuổi tới rồi."
Những con đường đó vô cùng bí mật, các khu vực họ đã điqua cũng rắc rối và vòng vèo, bình thường thì không thể tìm ra họ nhanh như thế được.
Quả nhiên "chó" có khả năng đặc biệt truy lùng người chơi!
Một giây sau, Nguyên Dục Tuyết khiến lông mày Váy càng thêm nhảy dựng.
"Nó đang tăng tốc."
Nguyên Dục Tuyết rất bình tĩnh nói, nhưng âm thanh ấy lạnh thấu xương..