Edit: Ry
Tay Nguyên Dục Tuyết bị thương.
Cậu cảm giác được bên trong cơ thể con quỷ có thứ gì cắt vào tay mình, ăn mòn. Nhưng không quan trọng, tính nhanh tổn hại và thu hoạch, Nguyên Dục Tuyết tiếp tục hành vi nguy hiểm của mình, cho đến khi "trái tim" mụ hoàn toàn hóa thành bột mịn, mà cậu cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết...
Quản lý hiện nguyên hình, những bộ phận cơ thể do mụ phân tách ra như bị một bàn tay vô hình tiêu diệt. Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh chứng kiến chúng hóa thành cát bụi.
Chỉ ở giây cuối cùng khi mụ sắp hoàn toàn biến mất, cậu bỗng giương mắt, con ngươi đen nhánh như thể chứa đựng cả trời đêm, hàng mi cong vút chớp nhẹ, sau đó mở to mắt.
Cậu nhìn thấy con ngươi đỏ tươi ban nãy mụ phân ra.
Không đúng.
Nguyên Dục Tuyết tiếp tục, nhưng cánh tay bị thương dẫn đến tốc độ của cậu chậm hơn bình thường một chút, không kịp cản con mắt kia bỏ chạy.
Phá Hồng Mông về tay, chém nhanh một đường, đao khí bổ dọc xuống vào giữa cái thang máy toàn quỷ, giết chết vô số con, lại có vô vàn tiếng hét vang lên. Nhưng Nguyên Dục Tuyết biết, con mắt đó, hay đúng hơn là một phần của quản lý đã bỏ trốn thành công. Mụ chui vào trong bầy quỷ, dùng tốc độ cực nhanh trốn lên tầng trên.
Đây là con quỷ đầu tiên trốn thoát sau khi khiến Nguyên Dục Tuyết nổi sát ý, lại còn là khi cậu có hơn 90% năng lượng, cực kì dồi dào, khả năng chiến đấu cũng ở trạng thái đỉnh cao.
Nguyên Dục Tuyết mở to mắt nhìn về phía bên kia.
Tiêu hóa xong lần đầu tiên thất thủ của mình, thiếu niên lẳng lặng tra Phá Hồng Mông vào vỏ, hàng mi dài cụp xuống đầy mất mát.
Ông Chú và Bé Năm còn đang sững sờ.
Mọi thứ vừa diễn ra quá nguy hiểm, tốc độ chiến đấu của Nguyên Dục Tuyết và quản lý cũng quá nhanh, họ chưa kịp phản ứng mụ ta đã trốn mất rồi.
Bé Năm miễn cưỡng đứng dậy, thở ra một hơi... Lúc này cũng chỉ có thể cố gắng lạc quan nghĩ rằng lựa chọn của mình không sai.
Nguyên Dục Tuyết đã bảo vệ cô, còn bảo vệ rất tốt nữa.
Chẳng qua là quản lý khó giải quyết ngoài dự đoán của họ, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi, không biết cậu ấy có bị thương không...
Nghĩ vậy, Bé Năm đi vòng tới trước mặt Nguyên Dục Tuyết.
Sắc mặt Ông Chú vẫn hơi tệ, ông coi như là người nếm nhiều đau khổ nhất, phần bụng vẫn còn âm ỉ đau. Nhưng vẻ hoảng sợ trên mặt ông lúc này lại không phải vì cơn đau vặt vãnh đó, mà là vì lo lắng, ông sốt ruột hỏi: "Nguyên Dục Tuyết, đầu cậu..."
Không sao chứ?
Ông phát hiện nói tới đoạn sau mình bị mất tiếng.
Do góc độ khác nhau, Ông Chú thấy rõ hơn Bé Năm nhiều. Ông thấy một bộ phận của con quỷ kia bắn ra đâm thẳng vào giữa mày của Nguyên Dục Tuyết. Có vẻ đâm không sâu lắm, nhưng ấn đường là vị trí cực quan trọng, không được qua loa, bị thương nhẹ thôi cũng có thể dẫn tới phản ứng dây chuyền hết sức tồi tệ.
Có thể thấy số mệnh của một người ở ấn đường chính là vì nơi đó tập trung linh hồn của con người. Không tính cái này thì đó cũng là vị trí hội tụ rất nhiều huyệt mạch quan trọng, sao dám sơ suất? Lỡ có vấn đề về sau thì sao, ai biết được con quỷ kia còn thủ đoạn hiểm ác nào nữa?
Ông Chú vừa nghĩ vừa lạnh người, không màng cơn đau, nghiêm khuôn mặt tái nhợt, run giọng hỏi thăm vết thương của thiếu niên. Nguyên Dục Tuyết nghe được quay đầu lại ---
Ông thấy khuôn mặt cậu, tí thì hồn lìa khỏi xác, nói là ba hồn bay mất cũng không đủ, con ngươi suýt thì trợn ngược lên lăn ra ngất. Nhưng may mà vẫn còn tỉnh táo, trố mắt, mở to thật to.
Vì mặt Nguyên Dục Tuyết lúc này rất rất lạ. Ấn đường có vết nứt, giống như là vết rạn trên đồ sứ vậy, lan đều khắp mặt... Vấn đề không phải đều hay không đều, Ông Chú run rẩy nói không nên lời.
Bé Năm cũng thấy tình trạng trên mặt Nguyên Dục Tuyết, chỉ là cô không thấy cảnh cậu "bị thương" nên không lo sốt vó như Ông Chú, nhưng mắt cũng tròn xoe, hít một hơi.
Cô không nghĩ nhiều như đồng đội của mình, mà nhanh chóng nhận ra, Nguyên Dục Tuyết dùng đạo cụ đúng không?
Loại đạo cụ che giấu dung mạo ấy.
Thật ra nó khá là phổ biến trong phó bản nên Bé Năm - một người chơi thâm niên, cũng không thấy lạ. Nhưng người che giấu dung mạo của mình thường là có gì đó khuất tuất, nên cô bắt đầu đắn đo liệu mình có nên nhắc nhở không?
Kiểu như là đạo cụ của cậu hỏng rồi kìa...
Nhưng giờ nhắc cũng không kịp.
Mặt nạ trí năng phiên bản plus với chất liệu chịu lực siêu bền, phòng cháy phòng nước, lại không chịu được đòn tấn công của quỷ, nứt vỡ dần, lả tả rơi xuống khỏi mặt Nguyên Dục Tuyết, được cậu giơ tay ra đỡ.
Nguyên Dục Tuyết cũng biết... Mặt nạ lại hỏng rồi.
Hình như phó bản nào cậu cũng mất một cái mặt nạ, thiếu niên đã dần quen việc này.
Xuất phát từ bản năng bảo vệ đạo cụ (điểm tích lũy), Nguyên Dục Tuyết không vứt nó đi mà thu hồi vào không gian cá nhân. Mà trong lúc cậu làm vậy, xung quanh im ắng đến kì lạ.
Cậu cất mặt nạ xong mới giương mắt, nghe được một tiếng "oa" có vẻ khá khoa trương.
Mà cũng không khoa trương cho lắm.
Bé Năm và Ông Chú đều là kiểu có nhan sắc khiến tim người ta loạn nhịp.
Vượt phó bản thành công sẽ cường hóa cơ thể, đề cao tố chất trên mọi phương diện, đây đã là nhận thức chung. Thế nên người chơi đều là trai xinh gái đẹp... Kể cả trung niên như Ông Chú cũng là tuấn tú đậm chất đàn ông trưởng thành, đẹp hơn trung niên bình thường nhiều.
Nên thế giới người chơi chưa bao giờ thiếu mỹ nhân.
Dân cao thủ như Ông Chú và Bé Năm đã gặp vô số người chơi, có muôn hình muôn vẻ, thẩm mỹ đã ở bờ vực chết lặng. Chưa kể Bé Năm còn là hot girl nổi tiếng trên bảng xếp hạng.