Edit: Ry
"Hai người phải ở lại làm nhiệm vụ."
Giọng y lành lạnh, đôi mắt rủ xuống đầy lạnh lùng cay nghiệt, không định giải thích thêm.
Nhưng một câu này của y đánh vào điểm mấu chốt nhất.
Vết thương của Nguyên Dục Tuyết là sự cố không ai ngờ được.
Nhiệm vụ của họ là không được để quỷ quái trong khách sạn xâm lấn thế giới bên ngoài, nên dù có lo lắng cho cậu ra sao đi nữa thì cũng không được quên chuyện quan trọng nhất... Đó là phải hoàn thành cái nhiệm vụ đặc thù chết tiệt.
Mà giờ, Số 1 và Ông Chú là hai người được ưu ái cho năng lực chống chọi tốt nhất, là lựa chọn phù hợp nhất để ở lại.
Bé Năm đang trong thời kì suy yếu, không tiện chiến đấu. Chọn tới chọn lui chỉ có Số 3 là người thích hợp nhất để đi cùng Nguyên Dục Tuyết.
Số 1 có vẻ vẫn muốn tranh cãi, nhưng dù thẳng tính thì gã cũng không phải kiểu sẽ vì mong muốn của bản thân mà mặc kệ đoàn thể. Nên mở miệng ra, lại nghẹn về không nói gì.
Gã và Số 3 nhìn nhau, không ai dời mắt, âm thầm ganh đua.
Kể cũng lạ, Số 1 và Số 3 ngay từ lần đầu gặp mặt đã ngứa mắt nhau, bầu không khí giữa cả hai chưa từng hòa hợp. Nhưng... Hễ là chuyện liên quan tới Nguyên Dục Tuyết, họ luôn ăn ý hợp tác.
Sẽ luôn vì người ấy mà có người lựa chọn thỏa hiệp.
"... Được." Số 1 lùi bước.
Chàng trai luôn có vẻ năng nổ không chịu thua kém ai thế mà cũng có lúc biết nhượng bộ. Gã nhìn chằm chằm Số 3, chậm rãi nói từng chữ: "Cậu và Nguyên Dục Tuyết sẽ cùng nhau trở lại chứ?"
Nét mặt cứng rắn lạnh lẽo của thanh niên dường như tan rã đôi phần. Lần đầu tiên y không đốp chát với Số 1, hay cố tình lơ gã, mà rất nghiêm túc đáp lại... Giống như hai người ăn ý đặt ra một hứa hẹn.
"Chắc chắn rồi." Số 3 nói.
Tôi và Nguyên Dục Tuyết sẽ cùng nhau trở lại.
Chỉ cần y còn sống, y sẽ bảo vệ Nguyên Dục Tuyết an toàn trở lại đây. Y thề bằng cả tính mạng mình.
Hai con người như nước với lửa, ăn ý hòa giải ở giây phút này.
Số 1 nghĩ, Số 3 cũng không đáng ghét tới vậy, lúc mấu chốt vẫn rất đáng tin.
Thiếu niên bị bỏ sang một bên cuối cùng không nhịn được mở miệng: "Chờ đã."
Cậu ngập ngừng, hơi khó hiểu: "Có thể, để tôi đi một mình không?"
Những người khác: "..."
Quên mất vụ này.
Dù họ đã đoán được từ câu đầu tiên, nhưng giờ đến cả Ông Chú cũng hiền lành từ chối ý kiến của Nguyên Dục Tuyết. Rất thẳng thắn, không hề vòng vèo: "Không."
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Bé Năm thở dài, cảm giác trong cái đội này ngoài mình với Ông Chú ra thì chẳng ai bình thường hết. Cô nói: "Nguyên Dục Tuyết, cậu tự giác một tí đi. Cậu đang là thương binh đấy hiểu không?"
Nguyên Dục Tuyết đồng ý với quan điểm này, không phản bác. Nhưng ngẫm nghĩ một hồi cậu lại đưa ra ý kiến khác: "Nhưng mà sức chiến đấu của tôi tốt hơn mọi người."
Cả đám lại: "..."
Thế là người không phản bác được trở thành bọn họ.
Nguyên Dục Tuyết cố chấp cho rằng mình đang "đi làm việc riêng" trong quá trình thực thi nhiệm vụ, vậy đã là nằm ngoài kế hoạch rồi. Nếu không phải vì vết thương này sẽ ảnh hưởng tới khả năng chiến đấu thì cậu cũng muốn lờ nó đi.
Nhưng vì thế mà làm ảnh hưởng tới đồng đội... Trong quan niệm của thiếu niên chưa bao giờ có lựa chọn làm phiền con người.
Đó là chuyện cậu không thể chấp nhận.
Nguyên Dục Tuyết rủ mắt...
"Tôi có thể đi một mình." Ý thức được sự bất an của đồng đội, cậu bổ sung: "... Tôi cam đoan sẽ trở lại với tốc độ nhanh nhất."
Đây là câu trả lời nhân tính hóa nhất Nguyên Dục Tuyết có thể đưa ra.
Theo quan điểm của cậu, các đồng đội hẳn đang lo cậu sẽ làm trễ nải tiến độ nhiệm vụ.
Cho nên đây là lời hứa hẹn trực tiếp nhất cậu đưa ra.
Cậu sẽ không bỏ mặc họ ở đây chiến đấu với quỷ quái, một cây chẳng chống vững nhà. Cậu sẽ thực hiện lời hứa, giải quyết xong phiền toái, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất trở lại.
Bé Năm thở dài thườn thượt: "Không phải là nhanh nhất... Mà cậu phải an toàn trở lại. Nguyên Dục Tuyết, bọn tôi rất lo cho cậu."
Sự khác biệt nhỏ bé đó khiến Nguyên Dục Tuyết nhận ra... Nhưng người máy lại ngơ ngác không hiểu.
Đó là một lĩnh vực xa lạ, mông lung cậu khó có thể chạm tới, vì những chuyện trong quá khứ.
Số 3 cau mày.
Y luôn có vẻ lạnh lùng thờ ơ với mọi thứ, với Nguyên Dục Tuyết thì sẽ nhẹ nhàng mềm mỏng hơn chút. Nhưng lần này đến Số 3 cũng gạt hết dịu dàng, cứng rắn nhìn Nguyên Dục Tuyết.
"Nguyên Dục Tuyết." Y hỏi: "Trong lòng cậu chúng tôi là gì? Là liên lụy và gánh nặng à?"
Nguyên Dục Tuyết nhìn Số 3, đôi mắt đen láy như ngọc: "Tôi không nghĩ như vậy."
Chỉ là lúc làm nhiệm vụ, cậu hiếm khi nhận được sự trợ giúp của con người.
... Những nhiệm vụ cậu phải thực thi luôn có cấp bậc nguy hiểm cao nhất, chỉ có người máy chiến tranh có thể hoàn thành.
Chỉ có người máy chiến tranh có thể bị hi sinh.
Khái niệm "trợ giúp" không phải không tồn tại trong đầu Nguyên Dục Tuyết, nhưng luôn là người máy trợ giúp con người, chưa từng là ---
"Vậy coi như bọn tôi là đồng đội của cậu." Số 3 lạnh mặt nói: "Mà đồng đội thì phải trợ giúp lẫn nhau, chứ không phải là vứt bỏ cậu vào lúc này."
"Nên chúng ta hãy cùng đi."
Số 3 không quen bày tỏ suy nghĩ của bản thân, vừa nói vừa cự nự.
Nhưng y vẫn nói hết câu, ép bản thân phải bình tĩnh.
Vì hiếm khi nói được những lời sến sẩm như vậy, nói xong y còn bực bội quay đi, không cho người khác thấy sự bứt rứt của mình.
Bé Năm chớp chớp mắt, khó mà miêu tả tâm trạng của bản thân lúc này.