Vũ Khí Hình Người

Chương 407: Nhiệm vụ đặc thù (14) Trừ khi bản thân nơi này là một con quỷ khổng lồ.



Edit: Ry

Hẳn là... "Giờ mới được".

Số 3 không nói gì, thầm vui trong lòng.

Đã giải quyết xong một vấn đề khó.

Nguyên Dục Tuyết cảm giác được sau khi giết quản lý, máu đã ngừng chảy, tiếp theo cậu chỉ cần dùng năng lượng chữa trị là cánh tay sẽ khôi phục như ban đầu.

Có điều cảm giác suy yếu kì lạ vẫn không biến mất, chắc là cần một thời gian để điều chỉnh... Nhưng tất cả những chuyện này không bao giờ có thể ảnh hưởng tới việc Nguyên Dục Tuyết chấp hành nhiệm vụ.

Bây giờ không phải lúc cho hai người thả lỏng.

... Bọn họ đã gây ra động tĩnh khá lớn, gần như đánh thức tất cả quái vật ở tầng 7.

Những con quỷ mạnh hơn không ngừng bò ra khỏi các phòng.

Họ nghe được tiếng sột soạt như tiếng chăn mền ma sát với nhau, cũng giống tiếng con gì nhơn nhớt bò trên vách tường.

Nguyên Dục Tuyết và Số 3 không hoảng. Mục tiêu đã bị xử lý, giờ họ chỉ cần quan tâm làm sao để trở lại tầng 1 nhanh nhất là được.

"Đi!"

Nguyên Dục Tuyết gảy đầu ngón tay, Lam Diễm nóng rực lập tức tuôn ra, nhanh chóng lan tràn, tấn công bọn quỷ.

Có thể lũ quỷ mới xuất hiện này mạnh hơn bọn trước, nhưng uy lực của Lam Diễm vẫn khiến chúng phải lùi bước.

Và tranh thủ lúc này, Nguyên Dục Tuyết cùng với Số 3 lao tới địa điểm họ đã lên kế hoạch trước ---

Thang máy hỏng, không thể sử dụng. Nhưng cái giếng thang máy là một nơi tốt, họ có thể nhảy từ đó xuống tầng thứ nhất.

Tuy là độ cao 7 tầng lầu có hơi nguy hiểm, nhưng so với tiếp tục ở giữa cơn lũ quái vật này thì đó là nơi thuận tiện nhất rồi.

Hai người vừa chạy vừa dọn dẹp quỷ quái, thỉnh thoảng thị giác còn bị quấy nhiễu, gặp ảo ảnh mê, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới tốc độ và trực giác nhạy bén của cả hai. Cộng thêm đã quen địa hình, họ nhanh chóng tới được chỗ thang máy.

Thang máy trông vẫn rất hoàn hảo, chỉ là đèn báo không sáng, cánh cửa kim loại cũng đóng chặt.

Số 3 tiến tới, thô bạo đạp tung cửa kim loại, để lộ cái giếng tăm tối sâu không thấy đáy...

"Mau lên!" Vì thở dốc và vì vận động mạnh quá lâu, giọng Số 3 có vẻ khàn.

Nguyên Dục Tuyết đi sau bọc hậu.

Con quỷ đang đuổi theo bọn họ cực kì khó đối phó, nó dùng một loại thịt thối quấn lấy Phá Hồng Mông, đến mức bảo đao cũng dính bẩn, không thể cắt xuyên được ngay. Phá Hồng Mông gần như là bị khắc chế. Nguyên Dục Tuyết không hoảng, thu đao lại dường như định cận chiến ---

Một màn này quá nguy hiểm, Số 3 nhìn mà thót cả tim.

Y biết trong thời khắc khẩn cấp này, cách làm lí trí nhất là mình nhảy xuống trước, đồng đội tìm được cơ hội sẽ nhảy theo, lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán sẽ khiến cả hai bị thương.

Nhưng thấy hành vi nguy hiểm của Nguyên Dục Tuyết, Số 3 vẫn sững sờ, theo bản năng tiến tới muốn che cho cậu.

Không phải y tự dưng muốn chết, giây phút đó Số 3 phản ứng rất nhanh, ném một đạo cụ ra...

Món đạo cụ này có cái tên rất dễ thương, lấy từ một mini game nổi tiếng, tên là "cherry pop". Tác dụng của nó đúng là "pop", chỉ là vụ nổ rất mạnh, còn không phân địch ta.

Nó có thể làm nổ tung quỷ thể, cũng có thể khiến bọn họ thịt nát xương tan. Nên ném xong, Số 3 túm tay thiếu niên, dùng sức nhảy ra sau, cả hai lao xuống giếng thang máy.

Tiếng nổ cực lớn vang lên, Nguyên Dục Tuyết và Số 3 thoát chết, bị âm thanh chấn cho đau đầu hoa mắt.

Ánh sáng từ quả bom bùng nổ làm Số 3 theo bản năng nhắm mắt lại. Nhưng ngay sau đó y đã hối hận vì không mượn ánh sáng nhìn một cái...

Cái giếng thang máy tối om, vốn đã không nhìn thấy gì, giờ mắt lại bị ánh sáng mạnh kích thích.

Bản năng của người chơi nói cho Số 3 biết trong này cực kì nguy hiểm, lũ quỷ đóng chiếm trong giếng đều bị tiếng nổ đánh thức, e là họ không thể lẳng lặng chạy trốn được.

Trong lúc rơi xuống, y tiếp tục ném ra một đạo cụ chiếu sáng khá tiện lợi, đồng thời để hấp dẫn sự chú ý của quỷ quái.

Một nháy mắt, thang máy đen ngòm bỗng có pháo hoa, sáng rỡ như ban ngày.

Đạo cụ lập tức thu hút sự chú ý của bầy quỷ.

Vật phát sáng nháy mắt đã bị chúng phá hủy, hình ảnh thấy được trong thang máy cũng chỉ duy trì trong một nháy mắt. Nhưng đủ cho hai người chứng kiến tường tận.

Bầy quỷ đang bám kín bốn vách tường đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn thứ đang phát sáng.

Ngoại hình của chúng vô cùng đáng sợ, tứ chi vặn vẹo bám vào tường, phần thân thì uốn cong theo một tư thế hết sức dị dạng, đối mặt với người chơi. Đó là vô số khuôn mặt không có ngũ quan, nhìn thẳng về phía họ. Chớp mắt sau, những khuôn mặt trống rỗng đó nứt ra từng cái miệng đỏ lòm, vươn cái lưỡi to như thạch sùng khổng lồ, đánh vỡ đạo cụ.

Mượn vài giây ánh sáng ngắn ngủi đó, Số 3 ghi nhớ vị trí của chúng, định lát nữa tấn công.

Y vươn tay, ngay khi ánh sáng biến mất đã xé tan vô số quỷ thể.

Cơ thể y đập vào bức tường bóng loáng, dùng móng vuốt cắm sâu vào để cố định bản thân, ngay sau đó quay sang định tóm cổ tay Nguyên Dục Tuyết. Một loạt động tác được tiến hành chỉ trong tích tắc.

Nhưng rồi Số 3 không khỏi lạnh người, vì ngón tay y rơi vào khoảng không, chưa từng chạm tới Nguyên Dục Tuyết.

... Có chuyện rồi.

Trong lòng y chỉ còn suy nghĩ này.

Một giây sau, giếng thang máy lại sáng như ban ngày. Hóa ra là những ngọn lửa màu lam lại bùng cháy, còn khéo léo tránh vị trí của Số 3, chỉ nhằm vào đám quỷ.

Thế là tiếng la hét thảm thiết bùng nổ, rất nhiều con quỷ không chịu được lửa thả tay ra, ào ào rơi xuống dưới, chất thành một núi xác.

Nguyên Dục Tuyết đang dùng Phá Hồng Mông đâm vào vách tường, treo bản thân giữa không trung.

Giữa màn "mưa" xác quỷ và lửa, hai người đồng thời nhìn nhau ---

Đôi mắt sáng khiến tâm hồn rung động.

"Dọn dẹp chút rồi lại xuống."

Nguyên Dục Tuyết không tỏ vẻ gì, nói ngắn gọn.

Trong giếng thang máy có quá nhiều quỷ, động tĩnh họ gây ra cũng khiến những con quỷ ở tầng khác chú ý. Chúng từ các tầng lầu chui vào trong cửa thang máy, ồ ạt leo lên trên.

Muốn an toàn đáp đất thì phải giải quyết lũ này.

Nguyên Dục Tuyết không còn vết thương liên lụy, có thể nói là đang trong trạng thái sung sức nhất.

Số 3 bối rối dời mắt xong cũng như được củng cố niềm tin, bình tĩnh gật đầu.

Cuộc đi săn của hai người cứ như vậy bắt đầu.

Vô số quỷ quái bị giết, xác rơi xuống vốn phải chất thành núi, nhưng chẳng biết sao lại dần biến mất, như thể bị thứ gì cắn nuốt.

Nguyên Dục Tuyết có chú ý tới điểm này, nhưng giờ không phải lúc, cậu hơi cau mày, không nói ra.

Nguyên Dục Tuyết chỉ dùng Lam Diễm đúng một lần rồi thu hồi.

Không phải vì tiết kiệm năng lượng, mà là cậu phát hiện lũ quỷ này khi bị đốt sẽ sản sinh một lượng khí độc nhỏ. Lượng khí này đạt tới nồng độ nhất định sẽ gây nguy hiểm tới tính mạng con người.

Nên sau khi Lam Diễm xử lý phần lớn quỷ quái, cậu dứt khoát thu chúng lại, chỉ để lại vài đốm để chiếu sáng, không phải cho cậu mà là cho Số 3.

Giờ Nguyên Dục Tuyết đã biết mắt của con người rất khó nhìn trong bóng tối.

Hai người phối hợp với nhau, tuy không quá ăn ý, nhưng cũng vừa đủ, điên cuồng giết chóc trong không gian chật hẹp.

Họ bám vào mặt tường, trượt dần xuống, chỉ còn một chút nữa thôi là có thể đi ra từ cửa thang máy tầng 1. Mặc dù bên ngoài có một lớp Lam Diễm phòng thủ, nhưng có Nguyên Dục Tuyết ở đây, cậu sẽ khống chế không để nó làm tổn thương tới Số 3.

Quá trình hành động còn thuận lợi hơn họ tưởng tượng.

Tiếc rằng suy nghĩ này không kéo dài được lâu, người không thể lập flag. Ngay khi cả hai chuẩn bị nhảy ra ngoài, biến cố xuất hiện...

Lối ra đột nhiên biến mất, mà xác quỷ quái họ vừa giết cũng biến mất với tốc độ nhanh lạ thường, không còn chút dấu vết.

Mặt tường kim loại bóng loáng cứng rắn đột nhiên chuyển động, chầm chậm hóa thành bức tường thịt dính nhớp...

Số 3 và Nguyên Dục Tuyết vốn đang bám trên tường, cảm nhận được bất thường lập tức ăn ý nhảy ra, đáp xuống mặt đất đã được thu dọn sạch sẽ, nhìn tường ở bốn phía biến hóa thành hình thái kì dị.


Giờ chúng đã thành "tường thịt".

Trên đó còn nổi lên từng đường vân, từng nếp gấp, không ngừng cựa quậy, như thể đây thật sự là vật sống. Sau đó có vô số cục u màu trắng trông như dầu trơn nổi lên.

Số 3 không khỏi nhăn mặt.

Y đã trải qua rất nhiều phó bản, quái vật kinh tởm mấy cũng đã thấy. Giờ cau mày chủ yếu là vì hình thái của những bức tường này khiến y cảm thấy... Bất an.

Nó giống như một loại cơ quan nội tạng.

Nguyên Dục Tuyết còn nghĩ ra trước Số 3.

Không chỉ có những thứ này, cậu nhớ đến lúc lên lầu họ nhìn thấy những bức tường dần biến đổi, từ giấy dán tường với những đường vân hoa mắt, trở nên mềm mại như là da người. Chúng ghép lại với nhau tạo thành một lớp da hoàn hảo.

Còn liên tục cắn nuốt xác của những con quỷ đã chết.

... Lúc đó Nguyên Dục Tuyết đã lờ mờ cảm nhận được.

Đây gần như là bản năng, trực giác được bồi dưỡng ra từ những lần vật lộn giữa lằn ranh sinh tử.

"Nguyên Dục Tuyết." Số 3 đột nhiên gọi cậu, giọng có vẻ khàn.

Tình cảnh hiện giờ của họ không ổn lắm.

Cửa thang máy đã biến mất, họ bị nhốt trong không gian chật hẹp này. Bốn bức tường đã trở thành tường thịt không ngừng ngọ nguậy, tỏa ra một mùi hôi thối kinh tởm.

Đến cả nơi họ đang đứng cũng dần trở nên mềm mại, nhấc chân lên là có thể thấy thứ gì đó dinh dính màu vàng chảy xuống.

Số 3 xanh mặt, lấy ra đạo cụ phòng ngự, tạo một cái lồng quanh mình và Nguyên Dục Tuyết, ngăn cách thứ chất lỏng kia. Y có linh cảm là tốt nhất không nên để thứ đó dính vào người.

Xong xuôi mới nói tiếp: "Cậu có thấy nơi này giống..."

Số 3 còn chưa nói hết, Nguyên Dục Tuyết đã quay sang nhìn y.

"Tôi có một phỏng đoán." Cậu nói.

Nét mặt thiếu niên vẫn rất điềm tĩnh, ánh sáng từ ngọn lửa màu lam khiến da cậu trắng tới lạ kì, có vẻ rất mỏng manh. Cậu nhìn Số 3, chậm rãi nói: "Bản thân khách sạn chính là một con quỷ khổng lồ."

--- Cái này cũng phần nào khớp với suy luận của Số 3, chẳng qua y cho rằng họ đang trong cơ thể của một con quỷ.

Giả thiết của Nguyên Dục Tuyết thì to gan hơn nhiều.

--- Như vậy cũng giải thích tại sao họ không hề phát hiện ra khi bị đẩy tới không gian "kì lạ" này. Vì ngay từ đầu họ đã ở trong cơ thể của nó.

Đây không phải dấu hiệu tốt.

Phải biết hình thể của quỷ ít nhiều cũng liên quan tới năng lực của chúng. Chúng có thể thay đổi thành các loại hình dạng, nhưng không thể tự dưng phóng to lên gấp nhiều lần, cũng không thể duy trì trạng thái đó quá lâu, vì chúng sẽ cần rất nhiều năng lượng.

Mà loại quỷ có thể thay đổi kích thước của mình thường không phải loại dễ đối phó.

Một con quỷ chứa đựng hàng trăm nghìn con quỷ trong người, thậm chí hóa thành một cái khách sạn quỷ với những quy tắc đặc biệt... Nó là một sự tồn tại có thể phá vỡ mọi định luật, tương đương với "Quỷ Vương" của thế giới này.

Điều này cũng có thể giải thích tại sao những con quỷ vừa rồi họ giết lại nhanh chóng "tan rã" như vậy. Thay vì nói là chúng tiêu tán, không còn tồn tại ở thế gian, chi bằng nói chúng bị một loại vật chất khác phân giải.

Mà xác của chúng được phân giải, đồng nghĩa với cung cấp năng lượng, đánh thức con quỷ khổng lồ kia.

...

Vậy chẳng lẽ ngay từ đầu, vì ngăn cản bầy quỷ chạy ra khỏi khách sạn mà giết chúng, đã là một cái bẫy?

Sống lưng bỗng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"... Không đúng." Thanh niên lẩm bẩm: "Hệ thống sẽ không bố trí cục diện tuyệt vọng như vậy."

Nhưng nói xong Số 3 cũng im lặng, vì y ý thức được đây không phải nhiệm vụ bình thường, nó là nhiệm vụ đặc thù.

Với độ khó khủng bố của nhiệm vụ đặc thù, có thể nói thẳng luôn nó tồn tại chính là để tiêu diệt người chơi, vậy tại sao không thể thiết lập ngõ cụt cho họ?

Dù là người cứng cỏi như Số 3 cũng không tránh được bị đả kích, nét mặt trở nên hoảng hốt.

... Rõ ràng bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, hoàn thành phó bản, chẳng lẽ vẫn phải chôn thây ở thế giới này?

Trong lúc Số 3 hoảng loạn suy nghĩ, y đột nhiên nghe được giọng thiếu niên bình tĩnh trả lời cho câu lẩm bẩm vừa rồi của mình.

"Cục diện chưa tuyệt vọng." Cậu nói: "Chúng ta có thể ra ngoài."

Vừa rồi Nguyên Dục Tuyết đã thử rà quét xung quanh.

Cậu nhận ra một phần nguyên nhân khiến khả năng rà quét của mình bị ảnh hưởng, có lẽ là vì cậu đang ở trong "cơ thể" của con quỷ.

Lần này cậu tra ra được một thể năng lượng cực kì mạnh mẽ, nhưng nó không dao động trên toàn phạm vi. Tức là con quỷ khổng lồ này đang thức tỉnh, nhưng chỉ thức tỉnh một phần.

Giếng thang máy chỉ là bộ phận sinh động nhất của nó.

Muốn hủy diệt một con quỷ mạnh như vậy, trước khi nó hoàn toàn thức tỉnh, trở lại thời kì đỉnh cao, đương nhiên phải thực hiện ở thời điểm "dễ" nhất.

Chính là lúc này, chỉ lúc này mới có thể giết nó.

Nguyên Dục Tuyết lẳng lặng tính cái giá, sau đó ngẩng lên nhìn Số 3, chớp mắt.

Trái tim Số 3 bỗng rơi xuống, một sự bất an cuồn cuộn dâng lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.