Edit: Ry
Y không biết cảm giác bất an này tới từ đâu, nhưng nhìn thiếu niên, y vô thức thốt lên: "Nguyên Dục Tuyết, đừng manh động."
Nguyên Dục Tuyết sẽ không manh động.
Nhưng muốn giết một con quỷ hùng mạnh như vậy trong thời gian ngắn không phải chuyện dễ dàng, kể cả là Nguyên Dục Tuyết thì cũng phải... Hi sinh một vài thứ nhất định mới có thể đạt được mục đích.
Cậu vốn là vũ khí hình người, sinh ra để chiến đấu. Mỗi bộ phận trên cơ thể đều có thể tách ra làm vũ khí có sức hủy diệt khủng bố. Ngoài các chức năng công kích ra, bản thân Nguyên Dục Tuyết cũng được lắp đặt một hệ thống có uy lực cực mạnh, và chỉ có thể sử dụng duy nhất một lần --- Hệ thống tự hủy.
Năng lượng khổng lồ sản sinh giây phút cậu tự hủy đủ để phá vỡ khe hở thời không.
Trước giờ Nguyên Dục Tuyết chưa từng sử dụng hệ thống này.
Một là cậu thường không có đủ năng lượng để cung cấp cho hệ thống. Hai là cậu chưa từng gặp trường hợp bắt buộc bản thân phải làm như vậy.
Có lẽ là còn một lí do khác sâu xa hơn... Mong muốn của bản thân Nguyên Dục Tuyết.
Cậu không muốn làm vậy.
Loại khái niệm này chưa thành hình, cực kì mơ hồ. Vì với một người máy chiến tranh được yêu cầu phải hiến dâng tất cả, đây là một bug nghiêm trọng.
Nhưng mỗi lần đứng trước lựa chọn tự hủy, cậu sẽ tự thúc giục bản thân áp dụng phương pháp khác để giải quyết vấn đề... Cũng có thể là chưa lần nào Nguyên Dục Tuyết làm nhiệm vụ mà thời gian lẫn điều kiện đều hà khắc thiếu thốn như vậy.
Cậu nhanh chóng đưa ra lựa chọn.
Tất nhiên cậu sẽ không tự hủy toàn bộ khung máy ---
Cái giá quá lớn, muốn tiêu diệt con quỷ này không cần phải tốn nguồn năng lượng khổng lồ như vậy.
Cho nên cậu định tìm một bộ phận, kích hoạt hệ thống tự hủy của nó, năng lượng sản sinh từ vụ nổ sẽ đủ tiêu diệt con quỷ.
Cậu đắn đo, cân nhắc cái hại và mức độ ảnh hưởng với lực chiến của từng bộ phận, cuối cùng quyết định lựa chọn cánh tay trái.
... Mới cầm máu, chữa trị vết thương xong, giờ lại chuẩn bị phải tự hủy.
Nó đúng là một cánh tay trái đáng thương.
Sau khi tự hủy thành công, Nguyên Dục Tuyết vẫn có thể chậm rãi sửa chữa, ví dụ như mô phỏng một cái khung tay trái mới. Nó sẽ có chất liệu khác biệt với phần khung máy còn lại, và trừ khi cậu có thể quay về phòng thí nghiệm, còn không thì cánh tay trái mới này sẽ không còn tác dụng làm một món vũ khí riêng biệt, cũng mất toàn bộ chức năng ẩn bên trong.
Nhưng mọi thứ đều nằm trong phạm vi chịu đựng của cậu.
Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh phân tích mổ xẻ các chức năng trong cơ thể, sau đó giương mắt lên nhìn... Số 3 còn cần được sắp xếp.
Số 3 nãy giờ vẫn nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Ánh mắt y có phần u sầu, nhịp tim vô cớ trở nên dồn dập, giống như dấu hiệu của một loại bệnh. Trước khi thanh niên lên tiếng, Nguyên Dục Tuyết đã tiến tới, đầu ngón tay giơ lên trước mặt y.
Ngọn lửa màu lam nhạt lập tức bao vây lấy Số 3, nó không hung hãn như Lam Diễm – thứ sẽ cắn nuốt mọi vật nó tiếp xúc, thứ mà Nguyên Dục Tuyết dùng dọn sạch quỷ quái. Ngọn lửa này không hề có tính công kích, nó giống như là ánh đèn trong buổi lễ ăn mừng, ấm áp và hiền hòa. Nó nhanh chóng lụi tàn, nhưng thay thế vào đó là một thứ trong suốt hơi phát sáng, tạo thành một vùng không gian, giống như là một lớp kính pha lê, bao trọn lấy Số 3.
Nó giống một cái lồng bảo vệ.
Thanh niên thân cao chân dài, một không gian cao hai mét rộng một mét trùm lên y có vẻ chật chội. Nhưng với Số 3, lí do khiến nơi này ngột ngạt không phải vì nó đang giam cầm y... Mà vì người giam cầm y là Nguyên Dục Tuyết.
Nỗi bất an ngày càng mãnh liệt, Số 3 chống tay lên lồng phòng ngự, phát hiện có làm thế nào cũng không ra được, đầu ngón tay bấu tới trắng bệch. Y nhìn chòng chọc vào Nguyên Dục Tuyết, giọng khản đặc.
"Nguyên Dục Tuyết, đây là cái gì? Cậu thả tôi ra..."
Y chưa nói hết, Nguyên Dục Tuyết đã cắt ngang: "Nơi này rất an toàn."
An toàn là một chuyện tốt.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết không ở trong đây.
Vậy trái ngược với "an toàn", vị trí cậu đang đứng không hề an toàn.
Số 3 nhăn mặt, giọng càng thêm khàn: "Tại sao cậu..."
"Số 3." Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng gọi y: "Tôi tạm thời không trở lại được. Phần còn lại phiền mọi người rồi."
Khi chương trình tự hủy được kích hoạt, uy lực của nó rất khủng khiếp, bản thân cậu cũng sẽ phải mất một thời gian dài để chữa trị mới có thể tiếp tục vận hành.
Nhưng cậu có cảm giác giải quyết xong con quỷ là bản thể của khách sạn, nhiệm vụ cũng sẽ kết thúc.
Con ngươi Số 3 co rút, y chết sững hiểu ra.
Nguyên Dục Tuyết là một người rất giữ lời, cậu đã hứa sẽ mau chóng trở về, giờ lại nói với y rằng "tạm thời không trở lại được", vậy chỉ có nghĩa...
Nguyên Dục Tuyết không về được.
Số 3 đã trải qua vô số phó bản, chứng kiến không biết bao nhiêu kỳ nhân dị sự, cũng biết có vài người chơi sở hữu năng lực rất khủng bố.
"Lá bài cuối cùng" ấy được đánh ra ở thời khắc mấu chốt sẽ mang lại công hiệu không thể tưởng tượng được.
Thậm chí là thành công kết thúc một phó bản vốn chỉ có đường chết.
Nhưng cái giá để sử dụng quân bài đó, là tính mạng của họ.
Số 3 không hiểu được những con người đó.
Về sau trải qua nhiều chuyện hơn, y trở nên tôn kính họ, nhưng không hi vọng... Nguyên Dục Tuyết sẽ bước trên con đường này.
Y không cần kiểu hi sinh bản thân đó.
Cũng không muốn.
Số 3 cho rằng, từ bầu không khí hiện tại cho tới lời Nguyên Dục Tuyết nói, y cho rằng cậu định hi sinh chính mình.
Thế là nổi trận lôi đình, giận tới nỗi mắt đỏ quạch. Y nắm chặt nắm đấm, đánh vào lồng phòng ngự, đánh đỏ cả tay, đỏ tới nỗi máu sắp chảy dài.
Nhưng dù y có sử dụng thiên phú của bản thân... Móng vuốt vươn ra, không ngừng chém vào lồng phòng ngự, cũng không để lại được một vết xước nhỏ, có thể thấy công dụng của nó vô địch đến mức nào.
"Nguyên Dục Tuyết." Y gọi cậu, giọng khản đặc, thấm đẫm điên cuồng và tuyệt vọng: "Bây giờ chưa tới lúc đó, tôi không cần cậu phải hi sinh!"
"Tôi sẽ tự giết nó."
Y gần như rơi vào trạng thái hoảng loạn, nhìn chằm chằm thiếu niên, khuôn mặt luôn lạnh lùng và hơi cay nghiệt, giờ bật lên sự điên cuồng.
Là một người máy chiến tranh sinh ra là để "hi sinh", Nguyên Dục Tuyết nghe vậy không khỏi ngẩn ra.
... Không cần cậu hi sinh?
Đúng là một câu nói xa lạ.
Nhưng cũng là một câu rất tốt.
Nguyên Dục Tuyết nghĩ, mình đúng là một người máy bị lỗi chương trình, thế mà lại có tư tưởng trái ngược với quy tắc phòng thí nghiệm đã quán triệt.
Và có tư tưởng kì lạ này thúc đẩy, đôi mắt đen láy nhìn Số 3, khẽ mỉm cười...
Đôi môi đỏ như máu, cùng với nụ cười dù trong tình cảnh này vẫn không giấu được nét ngọc ngà như ánh tuyết ngày đông.
Nguyên Dục Tuyết rất hiếm khi cười, thế nên nét cười đẹp đến nao lòng. Số 3 lại chỉ thấy bên dưới cái đẹp ấy là tuyệt vọng khiến người điên cuồng, đẹp mà lại gai mắt.
Y cảm thấy đây là nụ cười... Tiễn biệt.
Số 3 thà rằng mình vĩnh viễn không được thấy.
Đôi mắt bị kích thích tới đỏ vằn dường như dần ướt át.
Nguyên Dục Tuyết vô thức cười xong mới nhớ ra... Ơ, hình như quên giải thích rồi.
Ngốc như Nguyên Dục Tuyết cũng biết là Số 3 hiểu lầm, y trông quá đau khổ tuyệt vọng.
Khi rơi vào tình huống cực đoan, cậu sẽ lựa chọn làm tổn hại khung máy vĩnh viễn, nhưng bây giờ chưa phải là lúc đó. Thế là thiếu niên nghiêm túc giải thích: "Tôi không định hi sinh bản thân. Chỉ là kích hoạt hệ thống tự hủy trên tay trái, như vậy sẽ tạo thành uy lực đủ để tiêu diệt con quỷ còn chưa hoàn toàn thức tỉnh kia. Tuy là sẽ gây tổn thương cục bộ, nhưng tôi sẽ mau chóng chữa trị."
Nên sẽ không ảnh hưởng tiến độ nhiệm vụ đâu.
Nguyên Dục Tuyết tính kĩ lắm rồi.
Nhưng cậu mới nói được một nửa, mặt đất - hay đúng hơn là lớp thịt kì dị bắt đầu dâng lên, bài tiết ra nhiều dịch axit hơn. Bức tường thịt xung quanh cũng chầm chậm co lại, thúc giục Nguyên Dục Tuyết đưa ra quyết định.
Thế nên cậu không phát hiện nét mặt kì lạ của Số 3.
Hoàn cảnh xung quanh đã kích thích cho tâm lý y quá tải, Số 3 bị ù tai. Vừa rồi lúc Nguyên Dục Tuyết nói, y chỉ nghe được tiếng ù ù kịch liệt, bỏ lỡ mất những gì cậu giải thích. Thanh niên đờ đẫn nhìn Nguyên Dục Tuyết, đầu lưỡi đắng chát, thậm chí còn có vị tanh.
... "Đừng".
Y run rẩy kêu, nhìn thấy Lam Diễm nhảy ra khỏi ngón tay Nguyên Dục Tuyết.
Ngọn lửa màu lam vốn tạo cảm giác an toàn lại không hề lao tới chỗ tường thịt, mà là leo lên tay trái của Nguyên Dục Tuyết, bao bọc lấy nó. Ánh lửa dần dâng cao, thuận gió cháy lên, ánh xanh thuần túy chiếu rọi khuôn mặt thiếu niên.
Cậu hơi cúi đầu, hàng mi cong cũng nhuộm màu xanh của ánh lửa, điểm xuyết như một loại trang sức. Nét mặt cậu bình thản, khá nghiêm túc, nhìn Lam Diễm dần phủ kín tay mình. Hình ảnh này trong mắt Số 3 không khác gì Nguyên Dục Tuyết đang hi sinh tính mạng bản thân, càng khẳng định suy đoán trong lòng, bi thương bùng nổ.
Y quá tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi mất tiếng, không phát ra được âm thanh nào. Hàm răng nghiến chặt cảm nhận được vị máu tanh nồng.
Nếu y có lựa chọn, nếu y mạnh hơn.
Y sẽ không trơ mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết...
Số 3 biết trên đời này có quỷ, nhưng chưa bao giờ tin vào Thần, giờ lại bắt đầu thành khẩn cầu nguyện.
Khẩn cầu Thần đáp lại nguyện vọng của mình, y bằng lòng trả bất cứ cái giá nào để đổi lấy người đang đứng đó hi sinh mọi thứ không phải là Nguyên Dục Tuyết... Đổi thành chính y.
Đổi thành chính y cũng được.
Chấp niệm này khiến vành mắt thanh niên đỏ hoe, hàm răng nghiến kèn kẹt, đốt ngón tay va chạm kịch liệt với lồng phòng hộ dần nhỏ máu...
Không, không cần Thần.
Thần quá giỏi đùa bỡn lòng người, Thần thích nhìn tín đồ của mình chịu khổ rồi đặt mỹ danh là để rèn luyện họ. Thứ duy nhất có thể thỏa mãn dục vọng của con người là ma quỷ. Giờ bảo y giao dịch với quỷ y cũng sẵn lòng.
Chỉ cần Nguyên Dục Tuyết bình an.
Y rõ ràng đã hứa, rõ ràng đã nói...
Sẽ đưa Nguyên Dục Tuyết trở về.
Y hứa rồi.
Nếu chỉ còn một mình, y thà...
Khi Số 3 rơi vào vòng luẩn quẩn cực đoan, "Thần", hoặc cũng có thể là "Quỷ", đáp lại lời cầu nguyện, đồng ý với giao dịch của y.
"Mặt đất" dưới chân bắt đầu rung chấn kịch liệt, vách tường xung quanh không ngừng vặn vẹo, nhưng không giống dấu hiệu một con quỷ hùng mạnh thức tỉnh, mà giống như đang chịu xung kích.