Vũ Khí Hình Người

Chương 414: Khu vực an toàn - Phó Bản Sụp Đổ (2)



414. Khu vực an toàn - Phó Bản Sụp Đổ (2): Điểm tích lũy hình như không còn hữu dụng như vậy nữa.

Edit: Ry

Nhiệm vụ đặc thù mang lại lợi ích cực lớn, nhưng cũng cực nguy hiểm, được mệnh danh là "nhiệm vụ tử vong". Hầu hết người chơi đều không muốn gặp phải nó.

Có điều đi cùng với độ khó khủng khiếp khiến người ta sợ mất mật cũng là xác suất xuất hiện cực thấp, chứ không thì đã gây nên khủng hoảng trong giới người chơi.

Rất nhiều người tham gia vào trò chơi "sinh tồn" này, cho tới khi chết cũng chưa từng gặp nhiệm vụ đặc thù. Nhưng lần này vị cao thủ may mắn sống sót ra khỏi phó bản đã đưa ra một suy đoán ---

Hắn hoài nghi những người biến mất khỏi bảng xếp hạng đã hi sinh trong nhiệm vụ đặc thù.

Nhưng sau khi đưa ra phỏng đoán gây chấn động toàn giới người chơi, người nọ lại biến mất. dù là những nhân vật hàng đầu bảng xếp hạng cũng không thể liên hệ được với hắn. Sau đó thì lục tục có vài người khác đứng ra chứng minh họ cũng đụng độ nhiệm vụ đặc thù, gần như là cực may mắn mới có thể sống sót trở về... Tỉ lệ người chơi tử vong quá lớn.

Như vậy không khác nào khẳng định suy đoán của người nọ.

Những cao thủ top bảng xếp hạng biến mất đều là vì chết trong nhiệm vụ đặc thù, mà có khi còn nhiều người khác biến mất hơn, chỉ là họ không được chú ý.

Nhiệm vụ đặc thù có xác suất xuất hiện cực thấp, giờ trở thành lá bùa đòi mạng còn nguy hiểm hơn cả phó bản...

...

Một người đàn ông trung niên mệt mỏi lầm bầm: "Không đúng... Không nên như vậy."

Phó bản sẽ không ra nhiệm vụ tử vong, nhưng nhiệm vụ đặc thù lại là một trường hợp ngoại lệ, có thể nói là không có đường sống.

Tần suất xuất hiện cao như vậy, như thể hệ thống đang cố gắng giết chết người chơi.

"Cái gì không nên?"

Vị cao thủ sống sót ra khỏi phó bản bị thương nặng tới nỗi hệ thống cũng không thể chữa trị. Hắn đã liệt hai chân, mù một mắt, trên mặt còn có một vết thương dài đáng sợ mưng mủ. Hắn châm chọc cười một tiếng khàn khàn: "Hệ thống sẽ không bao giờ cho chúng ta nhiệm vụ tử vong à? Nhưng theo tôi thấy thì nó muốn giết chúng ta hơn bất cứ giống quái vật nào."

"Chúng ta chỉ là lương thực được nuôi dưỡng. Tôi tưởng rằng mình mạnh, thực tế chỉ trở thành món ăn ngon miệng hơn, dụ dỗ hệ thống nhanh chóng thưởng thức... Thấy không, có phải bây giờ nó giống như đang bắt đầu ra tay với con mồi mình đã nuôi béo mầm không?"

Người đàn ông trung niên mím môi. Ông muốn thuyết phục đối phương đừng tuyệt vọng như vậy, nhưng nhìn con mắt màu xám phủ đầy sương đã mất tiêu cự, ông lại nghẹn ngào, không nói được nên lời.

Nếu vết thương của hắn không được chữa trị, lần tiếp theo vào phó bản, hắn chắc chắn sẽ chết.

Người đàn ông trung niên đứng phắt dậy, vòng ra sau đẩy xe lăn của đối phương, nhẹ giọng bảo: "Đội trưởng, tôi dẫn anh đi tìm người kia... Người đó chắc chắn có thể chữa khỏi cho anh."

Người nọ nhắm mắt, không nói gì nữa.

...

Thực tế có rất nhiều người chơi đều mơ hồ có linh cảm.

Họ không mất tất cả giống người đàn ông kia, không mất bạn bè người thân, không mất cơ thể cường tráng và sức mạnh trong phó bản, tới nỗi giờ chỉ còn lại căm hận và tuyệt vọng. Nhưng họ cũng loáng thoáng cảm nhận được... Phó bản đang ra tay với người chơi.

"Thần" đang cố ý tiêu diệt bọn họ, về sau trò chơi này sẽ thành thế nào... Không ai biết.

Bầu không khí nôn nóng tuyệt vọng dần lan tràn, lan tới cả người chơi ở khu vực an toàn.

Dù cuộc sống ngày ngày vào phó bản luôn tràn đầy lo sợ tới mức tuyệt vọng, nhưng khả năng thích nghi của con người vĩnh viễn tốt đẹp hơn tưởng tượng của họ.

Hầu hết người chơi đã quen với tháng ngày nhảy múa trên lưỡi dao, dù có sợ, dù sống sót thật gian nan, số điểm kiếm được để sinh tồn ít tới đáng thương... Nhưng hễ là người có thể kiên trì tới hôm nay, họ đều chưa từng đánh mất niềm hi vọng. Dù có phải hi sinh tất cả, họ cũng muốn sống sót.

Áp lực sinh tồn quá lớn dẫn đến sự hình thành đa dạng của các khu vực an toàn, đó là nơi cho các người chơi giải tỏa, theo đuổi thể hiện đời sống tinh thần.

Ở phó bản có thể sống chui nhủi như con chuột nhắt, nhưng khu vực an toàn là nơi để họ nghỉ ngơi, buông thả bản thân.

Cũng chính vì khu vực an toàn cấm sử dụng bạo lực nên mọi người sống ở đây đều rất tự tại. Họ không muốn đưa những lo sợ nguy hiểm tử vong trong phó bản tới khu vực an toàn, tư tưởng luôn cởi mở khoảng đạt hôm nay có rượu hôm nay say...

Nhưng nỗi lo sợ đang chầm chậm lan tràn ở vùng đất này.

Không ai có thể dễ dàng chấp nhận cái chết, càng không ai biết trước được lần tới mình vào phó bản có kích hoạt nhiệm vụ đặc thù đầy tuyệt vọng đó không.

Phần lớn các công trình giải trí, cửa hàng ở khu an toàn là do người chơi mở.

Nhưng khi nỗi sợ dần gặm nhấm, hầu hết những nơi này đều tạm ngừng hoạt động...

Vì nếu lần tiếp theo vào phó bản họ chết, giờ có cố gắng cóp nhặt tài nguyên để sinh tồn cũng vô nghĩa thôi.

Hầu hết người chơi đều tập trung theo dõi chủ đề một lượng lớn người chơi đột nhiên tử vong trong phó bản.

Trong số họ có rất nhiều người không chú ý biến động trên bảng xếp hạng, không biết về các đội cao thủ, thậm chí còn không có đồng đội. Thế giới của họ vốn rất nhỏ, chỉ quan tâm điểm tích lũy, vật tư tài nguyên có đủ dùng đủ cho sinh hoạt không, bao giờ thì phải vào phó bản tiếp...

Nhưng sự kiện tử vong khó lường ấy chung nhịp thở với họ. Nếu lần tới gặp phải nhiệm vụ đặc thù đáng sợ đó... Bọn họ e là... Không sống nổi.

Để thu hoạch thêm nhiều tin tức, gần như tất cả người chơi sôi sục bận rộn, không dám thả lỏng dù đang ở khu an toàn.

...

Nguyên Dục Tuyết, với xác suất cực nhỏ, đã đăng nhập vào một khu an toàn rất đặc biệt trong kí ức của cậu...

Đây là khu vực an toàn đầu tiên cậu đặt chân tới.

"Kinh Đô Ẩm Thực", hay còn được mọi người gọi đùa là "Kinh Đô Dưỡng Lão", một khu vực an toàn cỡ trung.

Nơi này có số lượng thường trú dân không nhiều, nhưng luôn ở một mức ổn định. Và đây cũng là nơi ưa thích của nhóm người chơi cá ướp muối, yêu hòa bình. Họ luôn muốn ở khu vực an toàn nhỏ bé nhưng đầy rẫy cửa hàng đồ ăn thức uống ngon lành với mức giá rẻ này, thong thả sống qua ngày.

Ấn tượng của Nguyên Dục Tuyết với Kinh Đô Ẩm Thực thật sự cực kì cực kì tốt.

Chính tại đây, lần đầu tiên cậu được ăn món bánh mì thơm ngon, nhận được ý tốt từ con người xa lạ.

Còn có những chiếc bánh sô cô la thuần chất... Khi đó cậu thật sự rất nghèo, chỉ vừa đủ để mua một vài món đồ ngọt không quá đắt đỏ.

Cảm giác khi "Mân Côi Nhưỡng Tâm" và "Tùng Lộ Sâm Lâm" tan chảy trong miệng, ấy một đoạn kí ức tuyệt đẹp vẫn luôn in sâu trong tâm trí Nguyên Dục Tuyết.

Mà vui nhất là giờ cậu không còn nghèo như trước, thế là bồi hồi trên đường, tỉ mỉ nghĩ xem nên mua gì.

Điểm tích lũy của cậu nhiều đến độ có thể đứng đầu cả cái Kinh Đô Dưỡng Lão này... Dù sao người chơi ở đây đều không có chí tiến thủ cho lắm.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết ngơ ngác...

Hầu hết cửa hàng ở Kinh Đô Ẩm Thực là do người chơi mở, mà giờ phần lớn đều đóng kín cửa.

Trí nhớ của cậu rất tốt, địa hình nơi này cũng không phức tạp, cậu lần theo kí ức tìm về tiệm bánh ngọt lần đầu mình mua sô cô la kia. Cửa vào đóng chặt, nhưng bên trong vẫn sáng đèn, chiếu rọi mọi ngóc ngách trong tiệm.

Sô cô la và nguyên liệu chế biến gần như bày khắp nơi, trên bàn còn một chồng hộp đóng gói, đủ để thấy chủ tiệm khi đi đã sốt ruột như thế nào. Vội vã bất an tới độ không cả kịp đặt sô cô la, một thứ rất dễ chảy, vào trong tủ lạnh.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, không khỏi rũ mắt.

Thất vọng.

Trời sắp tối, đèn đường sáng lên.

Ánh sáng ấm áp hắt lên hai gò má thiếu niên cùng với hàng mi rủ xuống, tạo thành chiếc bóng mờ.

Cậu lẳng lặng đứng chờ, nhưng mãi không thấy chủ tiệm trở lại, đành chậm rãi đi tới những cửa hàng khác.

Bóng thiếu niên kéo dài trên mặt đất.

Hình như điểm tích lũy cũng chẳng để làm gì... Chí ít lúc cậu có vài điểm thì vẫn có thể mua sô cô la thơm ngon ở tiệm bánh ngọt.

Nơi này vắng vẻ, hiếm người qua lại, nên không chỉ có các tiệm ven đường đóng cửa, mà còn chẳng có lấy một bóng người.

Nguyên Dục Tuyết đi rất lâu mới gặp một tiệm bán đồ ăn còn mở.

Đấy là một cửa tiệm bán bánh mì, mà cũng không hẳn là còn mở, chủ tiệm đang hối hả chạy ra ngoài.

Ông đứng trước cửa, lưu loát cài khóa vào, chuẩn bị chốt lại. Nhưng làm được một nửa thì nhận thấy một ánh mắt nóng bỏng, khiến chủ tiệm hoài nghi kẻ địch của mình tìm tới. Nếu mà không ở trong khu vực an toàn thì chắc kẻ kia đã ra tay với ông rồi.

Ông chú cảnh giác nhìn sang, lại thấy một thiếu niên nhỏ tuổi, khí chất rất sạch sẽ.

Thế là không khỏi thả lỏng.

Nguyên Dục Tuyết hết nhìn ông lại nhìn những cái bánh trưng bày trên kệ trong tiệm.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Chủ tiệm: "???"

Ông im lặng một lúc, cuối cùng vẫn phải nói: "Cậu qua tiệm khác đi, tôi đóng cửa rồi."

Nguyên Dục Tuyết do dự nhìn vào trong tiệm, sau đó lại quay sang chăm chú nhìn ông: "..."

Ông chủ: "..."

Ông chủ: "... Hay cậu vào mua một ít đồ nhé?"

Sau đó ông thấy đôi mắt thiếu niên như bừng sáng.



Tác giả có lời muốn nói:

Có tiền nhưng không mua được đồ ăn 030


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.