418. Phó Bản Ngàn Người (3): "Nếu không cần thiết thì với sức khỏe của cậu ấy, không nên ra ngoài sẽ tốt hơn."
Edit: Ry
Đèn chính trong phòng bị tắt, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ mỏng manh.
Vết thương chảy máu trên tay đã được xử lý ổn thỏa.
Nguyên Dục Tuyết sờ miếng dán vết thương màu trắng nho nhỏ, không khỏi suy tư...
Tình huống hiện giờ có vẻ không đúng lắm.
Việc đầu tiên cậu phát hiện là cơ thể mình thay đổi rõ rệt. Linh kiện trong khung máy bị xuống cấp, cường độ suy giảm nghiêm trọng, dẫn tới cơ thể hiện giờ rất yếu ớt, dễ dàng bị tổn thương. Thậm chí còn chảy ra chất dịch đặc dính kì lạ như máu của con người.
Trừ cái này ra thì các chức năng khác cũng chịu cản trở nhất định.
Nguyên Dục Tuyết thử điều động năng lượng -- Cậu vẫn có thể triệu hồi Phá Hồng Mông, nhưng tốn sức hơn, tiêu hao khá nhiều năng lượng so với trước, có điều kĩ năng không bị hạn chế, tức là năng lực triệu hồi vẫn còn.
Độ linh hoạt của cơ thể cũng tạm, nhưng nếu làm hành động vượt quá sức tải của khung máy thì sẽ gặp nguy hiểm.
Rà quét xong, có kết luận sơ bộ, Nguyên Dục Tuyết tạm dừng hành vi kiểm tra tình trạng cơ thể.
Bây giờ cậu muốn biết là mình đang ở đâu, và nhiệm vụ cần chấp hành là gì... Không định vị được.
--- Liên hệ với phòng thí nghiệm thất bại.
Neo điểm cũng trống rỗng.
... Kí ức của Nguyên Dục Tuyết hoàn toàn dừng lại ở thời kì mới được chế tạo.
Trực giác nói cho cậu biết mình bị thiếu một đoạn kí ức.
--- Tiến hành lục soát bộ nhớ.
Tìm kiếm hoàn thành.
Không tìm thấy kí ức có liên quan.
... Xem ra không phải là thiếu, mà là bị khóa.
Nguyên Dục Tuyết nhạy bén nhận ra.
Vậy nhiệm vụ của cậu rốt cuộc là gì?
Cậu bị đưa thẳng vào giai đoạn nào đó của một nhiệm vụ đang tiến hành à?
Nguyên Dục Tuyết suy tư, nghĩ đến người đàn ông xa lạ kia ---
Ông ấy có vẻ đối xử với mình rất tốt.
Kí ức của cậu đang dừng lại ở thời kì mình vừa được chế tạo, chưa trải qua chiến trường với Trùng tộc, cũng chưa chấp hành nhiệm vụ cực đoan nào, càng chưa từng bị "đồng nghiệp" con người bài xích chán ghét. Ấn tượng và định nghĩa của Nguyên Dục Tuyết với con người chỉ dừng ở "đối tượng cần được bảo vệ".
Ý tưởng nhờ "đối tượng cần được bảo vệ" giúp đỡ không khiến cậu kháng cự, thế là Nguyên Dục Tuyết quyết định đi hỏi.
Cậu lặng lẽ xuống giường...
Dưới chân giường để sẵn một đôi dép nhung hình thỏ, Nguyên Dục Tuyết lại không chú ý, đôi chân trần trắng tuyết giẫm lên sàn gỗ lạnh, đi thẳng về phía trước, nhẹ nhàng mở cửa.
Vị trí hiện tại rất xa lạ với cậu, cũng may trước khi ra ngoài Nguyên Dục Tuyết đã hoàn tất rà quét toàn bộ cấu trúc biệt thự. Đồng thời chuẩn xác định vị được người đàn ông mặc âu phục đang nhỏ tiếng trao đổi với bác sĩ về những điều cần chú ý khi chăm sóc người bệnh ở sảnh.
Nguyên Dục Tuyết rời khỏi căn phòng trên tầng 2, hình như đây là khu vực dành riêng cho bệnh nhân.
Cậu phải đi hết một đoạn hành lang dài mới tới được chỗ cầu thang xuống dưới. Phần lan can quây lại vừa hay che đi một phần cơ thể cậu, chỉ có bờ vai nhỏ gầy cùng với khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt...
Gần như ngay lập tức, hai người đang nói chuyện bên dưới nhận ra Nguyên Dục Tuyết đi xuống.
Người đàn ông mặc âu phục hốt hoảng đứng dậy, nghiêm nghị nói: "Cậu chủ, xin cậu hãy nghỉ ngơi cho khỏe, chú ý giữ ấm. Sao cậu lại mặc mỏng như vậy ra ngoài..."
Ông bước vội lên cầu thang, tiện tay cầm theo chiếc khăn vắt ở ghế. Mà lúc đi tới đoạn xoáy ở cầu thang ông ta mới phát hiện, Nguyên Dục Tuyết không chỉ không mặc thêm áo khoác, ngay cả dép cũng không đi đã chạy ra ngoài.