Vũ Khí Hình Người

Chương 421: Phó Bản Ngàn Người (6) Gợi ý Egmiro cổ.



Edit: Ry

Loại chương trình học này không có giáo án cố định cũng như giờ dạy, mà đây còn là học gia sư 1 1, học trò là cậu ấm nhà giàu, người dạy tất nhiên sẽ không đi sâu vào chuyên ngành, chủ yếu là hun đúc tình cảm.

Nói trắng ra là nghe cho vui.

Nên tiết học không thể quá nhàm chán.

Mà quá trình cậu ấm này lên lớp cũng hết sức kì lạ, không giống kiểu học sinh bình thường.

Cậu Nguyên đeo một chiếc khẩu trang che kín mặt, ông cũng bị yêu cầu đeo khẩu trang, phải đứng cách vài mét, ở giữa còn có một cái bàn to tướng cản trở. Giáo viên đứng trước màn hình điện tử, tháo kính ra là khỏi thấy học trò, chỉ lờ mờ thấy một màu trắng.

Và tất nhiên sẽ không thấy rõ mặt Nguyên Dục Tuyết.

Quản gia phụ trách thuê và kết nối với ông đã từng cố ý dặn dò cậu chủ nhà họ hơi hướng nội, không thích bị người ta nhìn, nên tuyệt đối không được nhìn chằm chằm đối phương.

Còn đứng cách xa như vậy là vì sức khỏe của cậu Nguyên không được tốt, sợ mắc bệnh truyền nhiễm.

Đủ thứ cần chú ý, nếu là bình thường thì vị giáo sư này còn lâu mới nhận lời, nhưng đành chịu thôi... Nhà họ Nguyên trả quá nhiều, mà cũng chỉ có vài quy định nhỏ, tuân thủ là được.

Sau khi xác nhận tính chất buổi học, vị giáo sư này không định dạy kiến thức học thuật khô khan phức tạp, quyết định chọn vài câu chuyện lịch sử thú vị, giảng cho cậu chủ nhỏ nghe.

Giới thiệu các văn vật đào được từ thời kì Egmiro cổ, cùng với nghiên cứu về chữ viết của họ ---

Thật ra ông ta còn lo là Nguyên Dục Tuyết sẽ không chịu nghe, vì cái kiểu cậu ấm được nuôi trong nhà kính thế này khó mà lãng phí thời giờ sức lực vào việc tiếp thu văn hóa tiểu chúng. Nhưng không nghe giảng còn đỡ, lỡ mà nổi cáu đòi bỏ học thì giáo viên cũng không biết xử lý sao.

Người ta là chủ, tất nhiên không thể mắng, cũng không thể quản.

Nhưng không dạy mà cầm nhiều tiền như vậy thì lương tâm bất an lắm.

Có điều trên thực tế, Nguyên Dục Tuyết ngoan hơn tưởng tượng của ông nhiều.

Cậu nghe giảng rất nghiêm túc, không hề phân tâm.

Nếu phải bắt lỗi thì chắc là không chịu ghi bài. Vị giáo viên bán thời gian này thích học sinh chịu ghi chép hơn, dù sao đây cũng là một ngành học nghiên cứu.

Nhưng cái này không phải vấn đề lớn.

Nguyên Dục Tuyết không ghi bài là có lí do, đơn giản thôi, vì tất cả những gì thầy giáo giảng cậu đều... Nhớ hết rồi.

Khả năng ghi nhớ của người máy chiến tranh đương nhiên là cực kì xuất chúng.

Mà lịch sử văn hóa của Egmiro cổ tuy hiếm thấy, nhưng Nguyên Dục Tuyết nghe giảng một hồi, phân tích sắp xếp đôi chút, cũng tìm được nền văn minh tương tự trong bộ nhớ, tiến hành học tập và tiếp thu.

Học là một chuyện rất bình thường với Nguyên Dục Tuyết, tri thức cậu nắm giữ về phương diện này có khi còn nhiều hơn cả vị giáo sư đang giảng giải.

Nhưng thiếu niên vẫn ngoan ngoãn lắng nghe thầy giáo kể chuyện.

Vì có rất nhiều dã sử hay ngụ ngôn truyền miệng không được ghi lại trong kho dữ liệu.

...

Cậu Nguyên đầu ngẩng cao, ngồi thẳng lưng, tư thế nghiêm chỉnh này cho thấy cậu đã được rèn luyện và dạy dỗ cực kì tốt.

Đôi mắt như trời sao đêm đông, đen lạnh, tĩnh lặng nhìn vào màn hình điện tử cách đó không xa.

Hết sức chăm chú.

Dù khuôn mặt được che kín bởi khẩu trang, nhưng vẫn có thể thấy nước da trắng đến phát sáng, và chỉ bằng đôi mắt xinh đẹp kia là có thể thấy cậu Nguyên là một người rất đẹp.

Giáo sư từ lần đầu gặp Nguyên Dục Tuyết đã cảm thấy như vậy, nhưng cũng không để ý. Ông thu hồi tầm mắt, tuân theo quy định quản gia đề ra, không dám nhìn nhiều.

Giáo sư chuẩn bị rất đầy đủ cho mấy tiếng dạy học này. Thấy tình trạng tiếp thu của Nguyên Dục Tuyết khá ổn, ông thử đặt vài câu hỏi, cậu đều có thể trả lời rất xuất sắc, tốt hơn tưởng tượng của ông rất nhiều.

Tuy vài đáp án hơi sai, nhưng giáo sư thử suy nghĩ về trường hợp mà Nguyên Dục Tuyết đưa ra, cảm thấy không phải là không có căn cứ, thậm chí còn khơi dậy rất nhiều cảm hứng cho ông.

Nếu không phải đang là giờ lên lớp, ông chỉ muốn chạy ngay về nghiên cứu một chút.

Đương nhiên từ một phương diện khác mà nói thì Nguyên Dục Tuyết đã nắm chắc được nội dung bài học, ông có thể thử đưa ra kiến thức mới.

Giáo sư rất ngạc nhiên, dẹp hết những khinh thường trước đó, bắt đầu nghiêm túc giảng giải.

Trình tự giảng dạy được đẩy nhanh khiến giáo án trước đó ông chuẩn bị không đủ. Cũng may giáo sư vẫn có kinh nghiệm dạy học, dù không quá nhiều, nhưng đủ để đối phó với tình huống bất ngờ.

Ông thoải mái lấy ra một trong những đề tài mình đang nghiên cứu. Đây là một ít tài liệu văn vật của văn hóa Egmiro cổ, trong đó có một phần văn bia đã dịch được ý nghĩa cũng như xác định được giá trị văn hóa.

Ông chỉ coi cái này như phần kiến thức thêm, Nguyên Dục Tuyết không nhất thiết phải hiểu, đưa tài liệu cho cậu tự đọc.

Nguyên Dục Tuyết rất nghiêm túc đọc.

Mà khan giả cũng rất nghiêm túc xem.

Trọng tâm chú ý của họ khác với Nguyên Dục Tuyết.

Ngay khi tay giáo sư này xuất hiện, đồng thời lấy ra tài liệu hiếm có, kinh nghiệm vượt ải nói cho họ biết trong này rất có thể chứa manh mối nhiệm vụ mà hệ thống cho Nguyên Dục Tuyết!

Vì số người Nguyên Dục Tuyết có thể tiếp xúc được thật sự quá ít. Dù là cái ông quản gia Tề hay là ông bác sĩ tư nhân thì cũng hiếm khi đề cập chuyện ở bên ngoài với cậu.

Nhưng vị gia sư về văn hóa Egmiro cổ này lại khác, manh mối nằm trong tay ông ta rất hợp lý.

Mà Nguyên Dục Tuyết còn là người đầu tiên mở khóa giai đoạn mới, manh mối cậu thu được chắc chắn sẽ khác những người còn lại. Nó sẽ cụ thể hơn, chính xác hơn, chỉ rõ hơn, chỉ chờ liệu Nguyên Dục Tuyết có thể phát hiện ra hay không thôi.

Nhưng khi người chơi sấn tới xem trang giấy, họ hoa cả mắt.

Văn hóa Egmiro cổ đã thất truyền rất lâu, rất nhiều người thậm chí còn chưa từng nghe tới nền văn minh này. Không phải học giả chuyên nghiên cứu thì nhìn đống chữ đó chỉ cảm giác như nhìn vết gà bới, không thể hiểu được là có ý gì.

Kể cả các người chơi có trình độ vượt xa người thường, thì nguyên một dàn người ở đây, vẫn không có một ai đọc hiểu được những trang giấy này.

May là ngoài chữ ra thì trong tài liệu này có ảnh chụp bích họa, họ vẫn biết xem tranh.

Vị giáo sư kia đứng ngay cạnh Nguyên Dục Tuyết.

Mặc dù cậu ấm này có vẻ khá ngoan, nhưng ông không yên tâm để tư liệu quý giá như vậy rời khỏi tầm mắt, nên đưa cho Nguyên Dục Tuyết xong phải đứng ngay cạnh đề phòng.

Động tác giở trang của Nguyên Dục Tuyết rất cẩn thận, có vẻ là người yêu quý sách báo... Thấy vậy ông lùi lại vài bước giữ chút khoảng cách, nhưng vẫn đủ gần để có thể giải thích khi cần.

"Những hoa văn này được vẽ lại từ các họa tiết trên hiện vật được sử dụng trong thờ cúng thời Egmiro, các bức tranh sau đó là tả thực khung cảnh lễ tế khi đó. Có rất nhiều tranh vẽ, hoa văn được dung nhập sắc thái giả tưởng mãnh liệt của người Egmiro cổ, thể hiện sâu sắc tín ngưỡng của họ với thần linh. Ngoài trí tưởng tượng khủng bố ra thì một trong những nguyên nhân khiến những bức tranh đặc biệt này xuất hiện là do hoàn cảnh sống cực đoan ở thời kì đó." Giáo sư bắt đầu giảng.

Các người chơi tập trung vào bức tranh vẽ cảnh thờ cúng mà giáo sư nói. Với người đã trải qua vô số phó bản thần quái như họ, tất cả đều biết dính tới cúng tế là không có gì tốt đẹp, và cái này thường sẽ là manh mối vượt ải.

Nhưng nhìn một hồi, sự chú ý của họ dần lệch sang những hình vẽ "mang đậm sắc thái giả tưởng" mà vị giáo sư kia nói.

Những hình vẽ này được sao chép lại rất hoàn hảo, có lẽ bản gốc trông kinh dị hơn chút, từng chi tiết đều thể hiện một cảm giác quái dị không nói được thành lời.

Vừa rồi bọn họ rảnh quá ngồi nghe giảng cùng Nguyên Dục Tuyết, nghe vị giáo sư kia giảng về đế chế Egmiro cổ họ chưa từng nghe tên, đồng thời được biết trình độ hội họa của nền văn minh này vượt xa thời đại của nó. Những hoa văn được điêu khắc rất tinh xảo này là thứ thường thấy ở đế chế cổ xưa kia.

Các học giả đã tiến hành phục chế màu cho những hình vẽ này, khiến tranh ảnh trông càng thêm chân thực.

Trong đó có rất nhiều bức có thể thấy rõ nó khắc họa một bầy quái vật đang chen chúc với nhau.

Có con zombie cơ thể hư thối, trên người có vô số giòi bọ, mất nửa cái đầu rồi vẫn có thể đi đi lại lại; có bầy trùng hình dạng như động vật không xương sống, cấu tạo cơ thể như một cái ống lớn, đầu lại là một hàng răng bén nhọn như đinh ốc; có quỷ anh đầu to đang di chuyển; có người dê trông vô cùng ghê người đang bài tiết chất lỏng đặc dính...

Từng bức tranh đều hết sức kinh dị!

Đến cả các người chơi đã đụng độ vô số ma quỷ cũng phải sởn da gà.

Mà những bức tranh này dường như đang vẽ cảnh quái vật bao vây tấn công nơi ở của nhân loại.

Không hẳn là nơi ở ---

Trong tranh vẽ một kiến trúc hình tròn khổng lồ, phong cách rất lạ, khó mà tin được đó là kiến trúc của thời đại xa xưa... Tóm lại nó không giống nơi ở, nhưng cư dân trong tranh đều nỗ lực chạy về phía đó.

Căn cứ vào con người run rẩy trốn trong công trình hình tròn kia có thể thấy... Hình thể của lũ quái vật này, theo như tỉ lệ trong tranh, to lớn hơn người bình thường gấp nhiều lần.

Những hình vẽ này mang lại cảm giác buồn nôn mâu thuẫn mãnh liệt.

Và khoảnh khắc nhìn thấy chúng, gần như tất cả người chơi đều xác nhận đây là nhắc nhở dành cho Nguyên Dục Tuyết!

Vậy là nhiệm vụ chính của phó bản sẽ là sống sót khỏi cơn bão quái vật sắp ập xuống?

... Nhưng rốt cuộc là loại quái vật gì? Nhắc nhở mỗi người chơi nhận được đều khác nhau. Có điều từ chỗ Nguyên Dục Tuyết, họ có linh cảm là tất cả các loại hình quái vật đều sẽ xuất hiện.

Vậy thì to chuyện rồi!

Vị gia sư kia tiếp tục tủm tỉm giới thiệu cho Nguyên Dục Tuyết: "Sức tưởng tượng của người Egmiro cổ thật đáng kính nể... Thật ra người bắt đầu nghiên cứu về văn hóa của vương quốc bọn họ là mấy nhà làm phim kinh dị. Có rất nhiều phim kinh dị chúng ra được thấy những năm gần đây là lấy cảm hứng từ nền văn hóa Egmiro cổ. Thấy sao? Thú vị không?"

Người xem: "..."

Bọn họ cảm giác đó không phải là tưởng tượng, nhưng nếu là thật thì người Egmiro cổ sống khổ quá...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.