Edit: Ry
Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên, nhớ tới lời dặn của quản gia Tề, dù không quen lắm, cậu im lặng vài giây rồi vẫn nhỏ giọng gọi: "... Anh."
"Buổi chiều tốt lành ạ."
Cậu cả ngây ra, đứng tại chỗ, đôi mắt đen thẳm chăm chú nhìn Nguyên Dục Tuyết. Hắn im lặng tới khi quản gia Tề ở đằng sau bắt đầu thấp thỏm mới mở miệng: "Ừ."
Một chữ hết sức ngắn gọn.
Hắn xách cái hộp màu hồng nhạt vẽ đầy hình động vật đáng yêu cực kì không phù hợp với mình, giơ lên trước mặt cậu.
"Quà cho em." Hắn bổ sung: "Là bánh gatô vị hạt dẻ."
Quả nhiên là quà cho cậu chủ, quản gia Tề đứng đằng sau nghĩ.
Ông không cho rằng đây là cậu cả cố ý chuẩn bị, chắc là cấp dưới đi mua, nhưng như thế thì vẫn là có lòng.
Ánh mắt thiếu niên dán vào cái hộp kia, thái độ rất bình tĩnh: "Cảm ơn anh."
"Ừ."
Cậu cả lại ừ. Hắn cứ đứng trước mặt Nguyên Dục Tuyết, không có ý định chuyển chỗ.
Đôi mắt đen nhìn thẳng vào thiếu niên, chưa từng lệch một phân, có phần... Cố chấp.
"Em không mở ra ăn thử à?"
"Quà cho em đó." Hắn nói.
Thường thì mở quà ngay khi nhận là hành vi mất lịch sự, huống hồ cái này là bánh gatô... Chẳng lẽ bắt Nguyên Dục Tuyết đứng đây mở ra xem?
Nhưng mà cậu lớn này có vẻ không biết cái thường thức đó.
Quản gia Tề cũng khó hiểu.
Tặng cái bánh này cho cậu Nguyên, đúng là chưa chắc cậu ấy sẽ ăn. Nhiều khả năng là sau khi cậu cả ra về, ông sẽ cất nó vào trong tủ lạnh dưới bếp. Nếu Nguyên Dục Tuyết không đề cập tới thì đại khái là nó sẽ ở đó cho tới hôm sau bị mang đi vứt.
Thế nhưng cậu cả lại đưa ra yêu cầu kì quái này, thậm chí là khăng khăng... Kiểu như cậu chủ nhỏ nhất định phải ăn bánh trước mặt hắn mới được. Đúng là quái gở.
Quản gia Tề không khỏi nghi ngờ trong bánh... Có gì đó.
Có điều vậy cũng không hợp lí. Mặc dù thường ngày cậu cả rất lạnh lùng với nhà họ Nguyên, nhưng cũng không thù hằn tới độ phải dùng thủ đoạn như đầu độc... Huống hồ hắn tự tay mang bánh tới, khác gì đưa bằng chứng cho người ta đâu, nên chắc chắn cái bánh đó không có vấn đề gì.
Dù thừa biết mình đang lo hão, nhưng hành động khác người của cậu lớn vẫn khiến quản gia Tề phải ném cho Nguyên Dục Tuyết những cái nhìn lo lắng.
Nguyên Dục Tuyết thì lại không để ý.
Cậu không biết nhiều về đạo lý đối nhân xử thế, nên cũng chẳng ý thức được chuyện này có gì sai, thậm chí còn cho rằng lời "anh trai" nói là đúng.
Khi được nhận quà thì phải mở ra ngay, thế mới là đúng.
Trong kí ức hiện tại, cậu chưa từng tiếp xúc với đồ ăn của con người, nên lúc này khó tránh khỏi... Hồi hộp.
Đồ ăn của nhân loại không thể cung cấp năng lượng cho cậu, nhưng cũng không gây hại gì. Chỉ là trước đó cậu chưa thử bao giờ thôi. Đồ ăn quý giá không nên bị lãng phí cho người máy. Vả lại, những lần làm nhiệm vụ trước cũng chưa có lúc nào cần cậu đi lấy đồ ăn cho con người.
Trong bầu không khí căng thẳng và gượng gạo này, Nguyên Dục Tuyết mở chiếc hộp giấy được đóng gói cẩn thận ra.
Đúng như "anh trai" nói, bên trong là... Một cái bánh gatô.
Bánh này không to lắm, chừng 4 inch, nhưng có hẳn 3 tầng. Chúng được rưới lớp sô cô la mỏng pha với bơ hạt dẻ. Tầng trên cùng được phết một lớp bơ mịn, sau đó là phần hạt dẻ puree dày được tạo hình như đám mây. Rồi hoa bơ, lá bạc hà, việt quất cắt vụn và từng miếng cam khô. Hạt dẻ được nghiền vụn thơm lừng, rắc đầy quanh chân bánh, phác họa những hoa văn xinh đẹp.
Nhìn một lượt là có thể thấy rõ kết cấu, không quá tinh xảo rườm rà, nhưng kết hợp lại trông hấp dẫn vô cùng.
Bên cạnh còn đặt sẵn bộ dao nĩa xinh xắn.
Nguyên Dục Tuyết ngập ngừng cầm con dao nhỏ lên, định cắt một miếng nhỏ nếm thử. Người đàn ông trước mặt bỗng cúi xuống, hết sức dứt khoát nhanh gọn, cầm cái nĩa bạc lên, hung hăng xắn một miếng bánh gatô siêu lớn, giơ tới miệng Nguyên Dục Tuyết.
Nguyên Dục Tuyết: "...?"
Những người khác: "..."
Kể cả khi làm hành vi đường đột này, vẻ mặt hắn vẫn lạnh tanh không một gợn sóng, người trong phòng chỉ nghe được âm thanh lạnh lẽo của hắn: "Ăn đi."
... Nếu mà không tận mắt chứng kiến thì chắc ai cũng tưởng là hắn đang uy hiếp.
Cả đám lại: "....???"
Lần này đến quản gia Tề cũng bắt đầu thả cho trí tưởng tượng bay xa, mắt dán vào miếng bánh gatô kia... Đừng bảo là trong đó có độc thật nhé?
Nguyên Dục Tuyết do dự, nhưng thấy vẻ mặt của "anh trai", cậu lại xoắn xuýt... Hóa ra đây là lễ nghi của con người à?
Chắc là thế rồi, nếu không thì sao không có ai ngăn cản họ?
Nghĩ vậy, Nguyên Dục Tuyết chậm rãi há miệng.
Miếng bánh trên nĩa thấm đẫm mùi bơ ngọt ngào được nhẹ nhàng đưa vào miệng. Tay đại thiếu gia rất vững, như là tay của bác sĩ phẫu thuật thâm niên. Hắn cảm nhận được răng Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng cắn vào nĩa, khiến trái tim hắn... Nhảy lên. Gần như là bản năng, hắn nhẹ nhàng rút cái nĩa lại.
Cảm giác này thật lạ.
Nhưng cũng... Rất tốt.
Hắn nhìn xuống, thứ bộc lộ ra lại là sự dịu dàng khó có thể tin.
Nguyên Dục Tuyết không biết mình làm có đúng không.
Cậu không có kinh nghiệm được đút ăn, vốn dĩ cậu chỉ định cắn bánh thôi, nhưng khi lưỡi chạm vào vị bơ sữa ngòn ngọt lại không cẩn thận cắn luôn vào nĩa mất rồi. Sau đó Nguyên Dục Tuyết cảm thấy nĩa hơi kéo về sau một chút, bèn ngoan ngoãn nhả ra.
Tiện thể ngậm mất miếng bánh trên đó.
Phôi bánh xốp, hơi ẩm, đẫm bơ hạt dẻ, gần như là vào miệng đã tan. Bơ cũng ngọt một cách hoàn hảo, mềm như là đám mây. Phần puree dày trên bánh càng tăng thêm hương vị của nó, tất cả những gì tốt đẹp nhất nháy mắt nở rộ trên đầu lưỡi.
Nguyên Dục Tuyết vô thức liếm môi... Làm khóe môi bị dính chút bơ, và cánh môi càng thêm đỏ thắm.
Ngon quá.
Đây là lần đầu tiên (trong ấn tượng) cậu được thưởng thức bánh ngọt của con người. Cậu không biết hóa ra hương vị của đồ ăn lại tốt đẹp như vậy.
Một sự ngọt ngào dễ khiến người ta nghiện.
Thiếu niên ngẩng lên nhìn người đàn ông trước mặt, như đứa bé ngoan.
... Cậu đang đợi miếng bánh thứ hai.