Vũ Khí Hình Người

Chương 425: Phó Bản Ngàn Người (10) Ngài không cần thì cậu chủ của chúng tôi cần!



Edit: Ry

"Bug" đã được sửa.

Người xem căm thù nhìn hình ảnh đã khôi phục bình thường, muốn chửi cũng không biết đi đâu chửi.

Đến nay bọn họ vẫn chưa biết trong thời gian hình ảnh bị che đậy đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cảnh tượng lúc này thì rất bình thường, thậm chí là ấm áp một cách kì lạ.

Giới Chu Diễn thật sự đang kiểm tra "bài tập" của Nguyên Dục Tuyết.

Hắn nhìn dòng chữ Egmiro cổ mà Nguyên Dục Tuyết viết ra, cùng với bản vẽ đơn giản của cậu.

Tất cả người xem đều biết chương trình học văn hóa lịch sử vừa rồi của cậu chủ nhỏ, nên họ không thấy có gì lạ.

Hai người ngồi cách nhau một khoảng, lúc gần nhất cũng chỉ là Nguyên Dục Tuyết cúi đầu sửa bản vẽ, còn Giới Chu Diễn thì nghiêng người tới, ngửi được mùi hương thoang thoảng từ mái tóc đen.

Nét mặt hững hờ không thay đổi, nhưng mí mắt lại kịch liệt co giật, hắn im lặng nhìn xuống giấy vẽ.

Hình ảnh này đầm ấm một cái kì lạ.

Nguyên Dục Tuyết vẫn không thể trực tiếp tiết lộ cho Giới Chu Diễn bất cứ thông tin gì liên quan tới "tiên đoán", "nhiệm vụ". Nhưng Giới Chu Diễn lại hiểu được, thẳng thắn hỏi Nguyên Dục Tuyết...

"Cần anh làm những gì?"

Chỉ cần cậu cần, hắn sẽ phối hợp vô điều kiện hoàn thành nó.

Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ, sau đó vẽ tất cả các khu vực cậu đoán được sẽ có "nơi ẩn núp" xuất hiện.

Thiếu niên không am hiểu bộ môn nghệ thuật hội họa của con người, cũng khó mà dùng hình vẽ diễn tả cảm xúc mãnh liệt... Nhưng chỉ riêng khoản kĩ thuật vẽ thì cậu cực kì xuất sắc.

Cậu vẽ vừa nhanh vừa chính xác, vài nét đã phác họa ra bản đồ đơn giản toàn thành phố, sau đó khoanh vùng mấy địa điểm.

"Em muốn những chỗ này."

Nói xong cậu thấy không đúng lắm, lại bổ sung: "Không được thì thuê."

"Trong vòng một tháng..." Nguyên Dục Tuyết cúi đầu, ngòi bút nhẹ nhàng chấm lên từng khu vực: "Em muốn sở hữu toàn quyền sử dụng chúng."

Người xem ngơ ngác, không hiểu sao đối thoại của cả hai đột nhiên cao siêu tới cấp độ này.

Họ nhìn bản đồ vẽ tay kia, mơ hồ đoán được nơi Nguyên Dục Tuyết muốn thuê có diện tích rất lớn, không phải là trung tâm thương mại thì cũng là khu vực sầm uất, e là khó mà làm được.

Cần những nơi này để làm gì?

Bỏ qua trường hợp dùng sức mạnh đặc biệt, để mà thuê được những chỗ này cũng cần một lượng lớn tiền tài và quan hệ, lợi ích thì gần như bằng không.

Giới Chu Diễn không hề chớp mắt, con ngươi đen thăm thẳm. Hắn không nhìn tấm bản đồ kia, ánh mắt tập trung hết vào ngón tay trắng mềm của thiếu niên.

Thế là đáp trễ vài giây.

Giới Chu Diễn bình tĩnh nói: "Được."

...

Rất là trùng hợp.

Những "nơi ẩn núp" được Nguyên Dục Tuyết phân ra đều là những khu vực có thể chứa một lượng lớn người.

Nhà Hát Lớn, quảng trường vui chơi, sân thể dục, công viên trò chơi... Một ít trung tâm thương mại gì đó cũng đều có kiến trúc lớn.

Muốn mua hết thì sẽ khá phiền, thủ tục rườm rà ít nhất cũng tốn một tuần, nhưng thuê thì lại rất dễ. Tất cả thiết bị bên trong cũng nằm trong phạm trù cho thuê.

Tiêu tiền như nước chảy, vị quản gia luôn hết lòng lo lắng cho cậu chủ của mình còn chưa biết, chớp mắt cái dưới danh nghĩa cậu út nhà họ Nguyên đã có thêm vài tòa nhà.

Chỉ xem quy hoạch trên bản vẽ thì không đủ, tốt nhất vẫn nên đi khảo sát thực tế.

Nguyên Dục Tuyết rủ mắt suy tư, ngón tay chạm lên mặt giấy tựa như bông tuyết tĩnh lặng đậu xuống.

"... Tới đây trước đi." Cậu nói.

Bởi vì Giới Chu Diễn luôn nghe theo cậu, Nguyên Dục Tuyết trở thành người duy nhất đưa ra quyết định.

Giới Chu Diễn đã ở lì ở nhà họ Nguyên ba ngày, có thể nói thời gian hắn ghé thăm trong suốt mấy năm qua cộng lại còn không bằng 72 tiếng này.

Quản gia Tề đi từ tự nhiên bình thản cho tới cứng đờ khó xử, không ngừng hoài nghi cậu lớn ít chung đụng này có ý đồ xấu với cậu chủ nhỏ của mình.

Giới Chu Diễn, suy cho cùng vẫn là cậu cả danh chính ngôn thuận của nhà họ Nguyên. Mà ông ta chỉ là quản gia, thật sự không có tư cách lên tiếng. Kể cả khi ông ta báo cáo với ông bà chủ thì họ cũng chỉ thấy bất ngờ thôi. Bà chủ còn cố ý gọi điện về, hiền hòa nhưng không quá thân thiết dặn dò Giới Chu Diễn nghỉ ngơi cho khỏe, có gì thì bảo quản gia đi mua, rảnh thì qua xem em trai.

Rõ ràng ở chung một nhà, lại còn phải "rảnh" mới đi xem.

Hiển nhiên bà không cho rằng con trai mình sẽ có quan hệ thân thiết với con riêng của chồng. Vì với tính cách của hắn, nói Giới Chu Diễn coi trời bằng vung cũng không đủ.

Cha Nguyên cũng gọi dặn dò đôi câu, có thể nghe ra được ông rất thích Giới Chu Diễn. Hai người nói chút chuyện kinh doanh, thay vì nói là cha dượng con riêng, cảm giác cả hai như bạn đồng niên hơn.

Cúp điện thoại, thú dữ vẫn chiếm lĩnh lãnh địa.

Mà nó đã không hài lòng với việc chỉ chiếm lĩnh.

Nghe được Giới Chu Diễn muốn dẫn Nguyên Dục Tuyết ra ngoài ---

Quản gia Tề sốt hết cả ruột.

"Cậu chủ, cậu còn chưa khỏi bệnh hẳn..."

Nguyên Dục Tuyết giơ tay cho ông xem. Vết thương do đâm kim truyền dịch đã lành, làn da trắng như tuyết tan, không có lấy một vệt đỏ.

Cơ thể này yếu thật, nhưng được chăm sóc rất tốt.

Thiếu niên nhìn ông, nói chậm mà chắc: "Vết thương lành rồi."

Ông không biết phải nói gì, cuối cùng thở dài: "Bên ngoài rất nguy hiểm, xin hãy để tôi điều động đủ đoàn vệ sĩ tới bảo vệ an toàn cho cậu, phục vụ cậu."

Hoa hồng được tỉ mẩn chăm chút trong nhà kính, sợ rằng vươn cành ra bên ngoài sẽ bị kẻ nào độc ác hái trộm mất.

Nguyên Dục Tuyết không quan trọng có bao nhiêu người đi theo mình, chẳng qua là cậu thấy không cần thiết. Dù sao thì tài nguyên nhân lực quý giá không nên bị lãng phí cho cậu.

Thiếu niên hơi nghiêng đầu định nói gì đó, lại bị giọng Giới Chu Diễn át mất.

"Không cần."

Giới Chu Diễn hiếm khi trả lời ai, hắn lạnh lùng tới ngạo mạn vô tình, như thể những người khác với hắn là người của hai thế giới.

Lần này hắn ngẩng phắt lên, đôi mắt bắt được quản gia Tề. Rõ ràng vẫn là vẻ điềm nhiên, ánh nhìn hờ hững, nhưng quản gia lại có cảm giác như bị con thú dữ nhe răng gầm ghè: "Một mình tôi có thể ---"

"Bảo vệ Nguyên Dục Tuyết."

Con thú hoang bảo vệ đồ ăn của mình, đe dọa kẻ tự ý xâm nhập vào lãnh địa.

Quản gia bắt đầu đổ mồ hôi ầm ầm.

Thật ra Giới Chu Diễn rất đẹp trai, không hề giống ác quỷ. Nhưng ông cứ thấy sợ Giới Chu Diễn như vậy đấy, cảm giác cậu cả còn đáng sợ hơn cả ma quỷ trong ác mộng ---

Nhưng mà, quản gia Tề không biết lấy dũng khí từ đâu, hết sức cương quyết: "Thế thì cũng phải mang theo người! Thể lực cậu út không tốt, ai lái xe? Bên ngoài nắng như thế, ai che dù cho cậu ấy? Lỡ cậu chủ ưng ý cái gì, phải xếp hàng mua thì ngài xếp hàng cùng cậu ấy hay vứt cậu ấy lại một mình đi xếp hàng? Cơ thể cậu ấy yếu, dễ bị kích ứng, các loại thuốc đề phòng thì sao? Lỡ đứa nào mắt mù đi lên quấy rối, chụp ảnh, quay video, chuyên gia nào xử lý? Ngài có nói gì thì ít nhất cũng phải có người mang nước xách túi chứ!"

--- Ngài không cần thì cậu chủ của chúng tôi cần!

Quản gia vừa lo vừa sợ, trán đọng đầy mồ hôi, thở ra một hơi thật dài: "Hầy!"

Giới Chu Diễn: "..."

Giới Chu Diễn: "... Ờ."



Tác giả có lời muốn nói:

Viêm Khớp Vai: Một mình ông đây cũng làm được!! (tiến hành phân thân)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.