Edit: Ry
Tàu hướng lên theo một góc 45 độ, do vị trí đặt đường ray nên lúc này họ đã cách mặt đất một khoảng rất xa, gió ù ù bên tai, mơ hồ khiến người ta cảm nhận được sự kích thích sắp đến.
Nhóm bạn đi chung ngồi ở hai toa cuối đang cười đùa, còn thì thầm thảo luận ---
"Cao thật đấy, ở đây nhìn được nửa cái công viên luôn này."
"Hì hì, lát nữa đừng có sợ tới nỗi tè ra quần nha."
"Ông mới tè ra quần!"
"Này bà không cất điện thoại đi cứ để quay thế à, không sợ nguy hiểm à?"
"Không sao đâu, tôi chơi trò này nhiều rồi, tay còn không run này. Trông nó sợ vậy thôi chứ an toàn lắm."
Các du khách thoải mái trò chuyện, tàu dần chạy tới điểm cao nhất.
Sau đó là đường ray đâm thẳng xuống một góc gần như 90 độ, tiếng trò chuyện nhỏ dần, hiển nhiên con người vẫn có bản năng sợ độ cao, nghĩ đến cảm giác mất trọng lượng sắp tới, họ khó tránh khỏi sự hồi hộp.
Đúng lúc này, tất cả nghe được một âm thanh rất nhỏ ---
"Két" một tiếng.
Đòn an toàn đột nhiên nhấc lên.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra. Đòn an toàn luôn đè chặt, hành khách cũng không thể tự ý đẩy ra, lúc này lại phát sinh trục trặc tự động nhấc lên. Không gian trước người đột nhiên "rộng mở" hơn hẳn, cơn gió buốt lạnh ập vào lồng ngực, khiến ai nấy đều thấy máu trong người đông cứng.
Không ai bị thiểu năng ở đây, chí ít là tất cả đều có thường thức nhất định, không có đòn an toàn đồng nghĩa với họ có thể sẽ văng ra bay tự do bất cứ lúc nào, tập thể hét ầm lên.
Ở những trò chơi khác, tiếng hét chỉ là một kiểu trút bỏ cảm giác, nhưng tình huống hiện giờ hoàn toàn khác... Bọn họ có thể sẽ chết thật!
"Đòn khiêng bật ra rồi! Người đâu!!"
Ngoài những tiếng hét vô nghĩa thì còn có những tiếng quát mắng cầu cứu.
"Dừng tàu lại mau! Ai tới cứu với!"
"Aaaaa! Đừng mà!!! Dừng xe lại, dừng xe lại ngay!! Cho tôi xuống, cho tôi xuống dưới!!!"
Những tiếng hét thảm thiết như vậy dù có cách xa thì vẫn có thể xuyên qua không gian len lỏi vào lỗ tai người bên dưới, huống hồ trò chơi này luôn có nhân viên phụ trách giám sát an toàn. Xảy ra sự cố lớn như vậy, chắc chắn tàu phải ngừng hoạt động. Nhưng dường như cả công viên trò chơi không ai nhận ra lạ thường, tàu tiếp tục tiến lên, đầu tàu chầm chậm chúi xuống.
Lại một tiếng cạch nữa, những cái dây an toàn đột nhiên bung ra, hành khách có thể tự do hoạt động trong toa xe, nhưng ở trạng thái lơ lửng giữa không trung này lại khiến tinh thần họ sụp đổ.
Ban đầu là cầu cứu, rồi không ngừng chửi mắng, tới khi toa xe trượt dần xuống thì chỉ còn tiếng kêu khóc.
Nhưng điều đáng sợ nhất vẫn đến.
Theo góc độ gần như là thẳng đứng, tàu lượn nghiêng theo trọng lực, đâm thẳng xuống...
"Aaaaaaaaaaa!!!!"
Giữa tiếng kêu gào thảm thương, tất cả theo bản năng bấu chặt thấy lan can trước mặt, nỗ lực để không bị bắn ra ngoài, trừ...
Không còn trói buộc chính ra lại tiện cho Nguyên Dục Tuyết làm việc hơn. Cậu nhanh nhẹn xoay người, cơ thể dễ dàng giữ thăng bằng trong tình huống mất trọng lực, định vị mục tiêu trên toa xe.
Vật thể hình người đã lột bỏ lớp da, chỉ còn máu thịt và xương trắng đang ghé vào người con trai trong cặp đôi ngồi ở toa cuối. Nó lưu luyến ôm lấy gã, đầu lưỡi dính nhớp liếm lên gò má đối phương.
Cánh tay dài tới dị dạng duỗi ra, quấn vài vòng quanh cổ gã, sau đó vắt lên một đoạn đường ray.
Với góc độ đâm thẳng xuống này, chàng trai kia chắc chắn sẽ đứt đầu, hoặc là cơ thể bắn ra, treo ngược trên đường ray ---
Giống hệt với hình thái của con quỷ mà Nguyên Dục Tuyết nhìn thấy từ đằng xa.
Chàng trai dường như còn chưa ý thức được bên cạnh mình có quỷ, gã còn đang hoảng loạn vì đai an toàn, đòn khiêng đều bật ra, ngũ quan nhăn nhúm lại một chỗ.
Trong những điều lệ của người máy Nguyên Dục Tuyết cần tuân theo, có một cái chính là bảo vệ con người, đồng thời diệt trừ mọi thứ có thể mang lại nguy hiểm tiềm ẩn với nhân loại.