Vũ Khí Hình Người

Chương 431: Phó Bản Ngàn Người (16) Hoài nghi cậu là bug.



Edit: Ry

Nhân viên cao lớn đanh mặt lại, gằn giọng bảo: "Xin quý khách đừng làm ảnh hưởng tới việc kinh doanh của công viên, nếu không chúng tôi sẽ gọi bảo vệ tới. Mà cậu bịa chuyện cũng vừa vừa thôi, lấy đâu ra đai an toàn bung, có vấn đề lớn như vậy thì cậu đã không nguyên vẹn về trạm khiếu nại với chúng tôi thế này!"

Anh ta tức giận lên giọng, không nhận ra có mấy vị khách chưa đi đều ai oán nhìn sang bên này...

Vốn dĩ không có ai phàn nàn là bởi vì hầu hết du khách đều ý thức được sự kiện họ gặp phải không phải sự cố an toàn, mà là sự kiện tâm linh!

Vì nếu là bình thường thì không thể nào lại không ai biết đòn khiêng có vấn đề được, huống hồ họ hét to như vậy mà nhân viên ở dưới cũng làm như không nghe thấy. Phản ứng của anh nhân viên này lại càng xác nhận đúng là họ "không nghe thấy".

Lại còn đoạn tạm dừng thời gian cực kì thiếu khoa học kia nữa, rồi thiếu niên tóc đen dặn họ thắt đai an toàn ---

Một vài người có linh cảm tương đối mạnh cũng mơ hồ cảm giác được trên tàu có thứ gì đó, còn loáng thoáng thấy một cái bóng đỏ, nên lại càng kính sợ chuyện vừa xảy ra, giữ kín như bưng.

Không phải họ không muốn khiếu nại, mà biết có khiếu nại cũng vô dụng, huống hồ bên phía công viên cũng không biết gì hết!!

Thanh niên kia tức tới nỗi trán nổi gân xanh, định tiếp tục tranh luận với nhân viên, lại bị bạn gái và bạn thân giật áo, ném cho ánh mắt không rõ nghĩa.

Gã sửng sốt, thuận theo tầm mắt họ nhìn sang, thấy Nguyên Dục Tuyết đứng lại, hơi quay sang bên này.

Nguyên Dục Tuyết đang nhìn gã.

Thiếu niên kéo xuống khẩu trang, để lộ khuôn mặt trắng trẻo như lớp tuyết đầu đông. Vẻ đẹp vô song hút hồn khiến thanh niên ngơ ngẩn, sau đó thấy Nguyên Dục Tuyết làm một động tác.

"Suỵt".

Ngón trỏ giơ trước cánh môi đỏ thắm, hàng mi cong chớp chớp, lặng lẽ làm khẩu hình ---

"Giữ bí mật".

Xong xuôi Nguyên Dục Tuyết đeo lại khẩu trang, bước ra ngoài, dường như không quan tâm sau khi cậu đi sẽ có chuyện gì xảy ra.

Nhân viên bực bội nhìn tay khách đột nhiên ngây người, cho là thằng cha này bắt đầu muốn ăn vạ, lại thấy gã hít một hơi thật sâu, tự tát mình một cái. Sau đó gã dùng ánh mắt rất phức tạp nhìn anh ta, nói "không có gì hết", rồi đứng dậy ra ngoài cùng bạn.

Sự cố trên tàu lượn dễ dàng bị che giấu.

... Chí ít Nguyên Dục Tuyết cho là như vậy.

Cậu không hề biết rằng, ngoài những du khách xui xẻo kia thì còn có "những người khác" chứng kiến cảnh vừa rồi.

Thậm chí là rất rất nhiều người.

Các người chơi ngoài sân:

"?"

"??"

"???!"

Bọn họ thật sự là khờ luôn không kịp phản ứng.

Khác với những vị du khách ngơ ngác kia, họ chứng kiến rõ ràng con quỷ đỏ tươi xuất hiện trên tàu khi tàu chuẩn bị lao xuống dốc, chực lấy đầu vị khách ngồi cuối.

Nhưng nó chưa thành công đã thấy Nguyên Dục Tuyết ở ghế đầu lao tới, trường đao trong tay sáng như tuyết ---

Từ từ, đao ở đâu ra vậy?

Rất nhiều người chơi há hốc, rồi chứng kiến cảnh Nguyên Dục Tuyết chiến đấu.

Khác hẳn với khí chất yếu đuối mong manh của cậu chủ nhỏ, cách Nguyên Dục Tuyết dùng đao là nhanh - chuẩn - ác.

Con tàu lao xuống với vận tốc cực nhanh dường như không gây được trở ngại cho cậu, thiếu niên linh hoạt đạp lên lan can, nhẹ nhàng lướt qua mấy toa tàu, chỉ một đao đã kết liễu con quỷ, một giọt máu cũng không dính. Ra đòn rất đẹp, kết thúc cũng rất nhanh. Hình ảnh chỉ diễn ra trong vài giây này đủ khắc sâu vào lòng người.

Nguyên Dục Tuyết rất mạnh.

Cậu là một cao thủ chuyên dùng vũ khí lạnh --- Đấy là nếu như cái đao đó thật sự là vũ khí lạnh bình thường.

Chỉ riêng việc nó đột nhiên xuất hiện đã chứng tỏ nó: một là đạo cụ, hai là thiên phú đặc biệt của người chơi.

Nhưng người chơi trong phó bản này bị phong ấn kí ức, còn bị cấm dùng đạo cụ. Kể cả "thiên phú" cũng bị cắt giảm rất nhiều mà? Nguyên Dục Tuyết làm thế nào để dễ dàng giết con quỷ đó như vậy?

Không ở trong phó bản, nhưng các người chơi có kinh nghiệm đều biết con quỷ kia không hề dễ giải quyết, chắc chắn là lệ quỷ. Nếu không thì nó không thể tác oai tác quái ở nơi tràn đầy nhân khí như vậy, thậm chí còn xuất hiện vào ban ngày, mạnh tới mức mê hoặc được con người. Nếu không có người chơi, những du khách kia không có sức để chống trả, tương đương với 23 mạng người, chẳng lẽ còn chưa đủ hung?

Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại dễ dàng giải quyết nó như vậy. Nhanh đến độ họ còn chưa kịp xem bản lĩnh của con quỷ kia, bóp chết mọi thứ từ trong trứng nước, tạo ảo giác con quỷ đó rất dễ xử lý.

Diễn đàn đã vỡ tổ, không ai chú ý tới sau khi giết quỷ, Nguyên Dục Tuyết còn tiện thể cứu một vị khách rơi khỏi tàu. Lúc đó "thời không" dường như chập một cái, vì một giây sau du khách đã thắt đai an toàn kéo đòn khiêng xuống, hưởng thụ nốt hành trình đi tàu lượn không mấy vui vẻ. Họ còn tưởng đó là ảnh hưởng khi góc quay thay đổi.

Chủ yếu là trước đó đã có "bug" nên các người chơi cũng dấy lên nghi vấn Nguyên Dục Tuyết lại gặp bug. Hoặc là kí ức của cậu không bị gỡ bỏ, hoặc là sức mạnh chưa bị phong ấn, tóm lại là mạnh tới độ phá hủy cân bằng.

Có lẽ là vì có quá nhiều người chất vấn, hệ thống chủ trước giờ chưa từng tiếp xúc với người chơi lần đầu tiên chính thức đáp lại, tốc độ còn rất nhanh, thông báo xuất hiện trên giao diện của người chơi.

--- "Căn cứ vào thông tin phản hồi của các khán giả với phó bản đặc thù, hệ thống chủ đã tiến hành dò xét hơn một trăm triệu lần. Xác nhận tất cả người chơi tham dự phó bản đặc thù đã bị cắt giảm sức mạnh theo các cấp độ phù hợp, đảm bảo tính công bằng trong thi đua, không có dấu hiệu bất thường."

Lần này xem như bên chính phủ cho ra kết luận. Mà hệ thống chủ và người chơi trước giờ chưa bao giờ chung đường, có thể nói là thù hằn nhau, hệ thống không cần phải để một người chơi gian lận, nếu thế thì thà tha cho người đó, không kéo hắn vào phó bản còn hơn.

"Cho nên..."

Trong phòng phát sóng, có người nhỏ giọng đưa ra ý kiến, một giả thuyết rất táo bạo ---

"Có khi nào đây chính là thực lực của cậu ấy sau khi bị cắt giảm sức mạnh?"

...

Một bên khác, đám vệ sĩ thuận lợi chờ được hai cậu chủ nhà mình, không hề hay biết mấy phút vừa rồi đã xảy ra sự cố lớn tới mức nào.

Hai cậu chủ thuê một chiếc xe chạy trong công viên, dạo một vòng cũng không chơi thêm trò gì.

Đám vệ sĩ tuy hơi thắc mắc, nhưng không đưa ra ý kiến với quyết định của cậu chủ, im lặng theo sau, cũng lượn một vòng ngắm phong cảnh cùng họ.

Tới khi trở lại cổng chính, Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng nói: "Hết rồi."

Giới Chu Diễn gật đầu.

Không cần giải thích nhiều, hắn biết ý Nguyên Dục Tuyết là gì.

Trong công viên không còn con quỷ nào khác, chỉ có duy nhất con quỷ đã bị giải quyết kia, nên giờ họ có thể ra ngoài.

Nguyên Dục Tuyết lại nói: "Em có một suy đoán, nhưng cần phải xác minh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.