Edit: Ry
Là người thừa kế của gia tộc Thiên Sư, tất nhiên thiếu niên có sự kiêu hãnh khác hẳn người thường. Trước kia ai mà dám bảo y "châm lửa" như thể đây không phải huyền thuật mà là biểu diễn ảo thuật vớ vẩn, y chắc chắn sẽ tặng cho kẻ đó một ánh mắt giá lạnh, tặng thêm quả mũi gãy.
Nhưng lần này nghe Nguyên Dục Tuyết nói, không hiểu sao y lại chẳng thấy chán ghét gì.
... Thậm chí còn có tâm lý muốn khoe khoang.
Cậu ấy muốn xem thì mình sẽ cho cậu ấy xem.
Chỉ mất vài giây, thiếu niên đã ném ra một lá bùa vàng, kiếm gỗ đào kẹp giữa ngón tay, thân kiếm xoay một vòng, bùa vàng càng bay lên cao, sau đó bùng cháy. Ánh sáng nổ ra, lửa cháy giữa không trung.
Rõ ràng không có vật thể gì dễ cháy, nhưng ánh lửa cứ sáng rực, vĩnh cửu không tắt.
Thiếu niên thu kiếm, lẳng lặng liếc Nguyên Dục Tuyết một cái, rồi lại nhanh chóng quay đi, theo bản năng nhìn lên ngọn lửa.
"...!!"
Cái nhìn này lại khiến y cứng người.
Thế mà ---
Tầng hầm này có trần rất cao, bóng đèn được gắn hai bên tường nên ánh sáng không thể rọi được lên tới trần. Nhưng giờ hỏa phù bùng cháy chiếu sáng trần nhà, khiến thiếu niên Thiên Sư phát hiện ra, trên đó thế mà lít nha lít nhít quỷ quái...
Che kín toàn bộ phần trần!
Những con quỷ này đều là quỷ trăm tay, chỉ là hình thể không to bằng con kia, hình như còn đang phát triển. Chúng cuộn thành cục dán lên trần nhà, những con mắt trên cơ thể hình cầu nhắm chặt, nhìn qua trông như một đống trứng ếch dính lại với nhau, không phân biệt được con nào với con nào.
Trong quá trình diệt quỷ, thiếu niên hoàn toàn không nhận ra trên đầu mình còn có thứ khác.
Ai mà ngờ được trong bóng tối lại ẩn giấu nguy hiểm chết người như vậy?
Nếu lũ quỷ này bị đánh thức, chúng vốn đã có lợi thế ẩn mình trong tối, không cần tốn quá nhiều sức cũng có thể...
Thiếu niên Thiên Sư mím môi, trán đổ mồ hôi lạnh.
Cảm giác bị rình mò này đúng là không tốt lắm.
Mà tồi tệ hơn là dù phát hiện ra bầy quỷ, thiếu niên vẫn không thể làm gì chúng.
Đối phó với một con đã đủ mệt, huống hồ là nhiều như vậy... Trước khi chúng tỉnh dậy, bọn họ nhất định phải mau chóng rời khỏi đây, sau đó y sẽ tìm người lớn trong nhà tới hỗ trợ.
Để tránh đánh cỏ động rắn, hỏa phù đã được thiếu niên thu lại. Vẻ mặt y rất phức tạp, nhỏ giọng nói với Nguyên Dục Tuyết: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở... Chúng ta mau ra khỏi đây thôi, cẩn thận đừng đánh thức chúng."
Vừa rồi y gây ra động tĩnh lớn vậy mà bầy quỷ vẫn không tỉnh, chứng tỏ là thời gian chưa tới, chúng chưa thể trở thành uy hiếp. Nên dù lo lắng thì thiếu niên cũng không sợ, muốn đưa Nguyên Dục Tuyết ra ngoài trước.
"Hả?" Trong mắt Nguyên Dục Tuyết lại hiện sự nghi hoặc: "Đánh thức?"
"Bọn chúng đã tỉnh rồi." Cậu bình tĩnh nói: "Lúc cậu giết con quỷ kia, chúng vẫn luôn ở trên trần nhìn cậu."
Mắt của con người không thể thấy vật trong bóng tối --- Cái này Nguyên Dục Tuyết đã học được. Thế nên cậu mới bảo thiếu niên Thiên Sư châm lửa.
Có ánh sáng từ hỏa phù, cậu ấy mới có thể thấy quỷ trên trần nhà, dễ bề tránh né.
"... Cái gì?"
Nghe vậy, thiếu niên ngỡ ngàng và trố mắt, y theo bản năng nhìn lên trên. Những con mắt vừa rồi còn nhắm chặt, giây phút đó bỗng mở ra ---
Con ngươi chuyển động xoay quanh như mắt kép côn trùng, phản chiếu những chấm tròn li ti. Những chấm tròn đó tiếp tục di chuyển, quan sát con người bên dưới ---
Thiếu niên lùi về sau một bước.
... Vẫn luôn, nhìn mình?
Bọn quỷ này vẫn luôn thức?
Nhưng chúng lại trơ mắt nhìn y tiêu diệt đồng loại, thậm chí khi y nhìn lên còn biết nhắm mắt giả vờ ngủ. Thực tế chúng vẫn luôn rình mò trong tối, như là giễu cợt con mồi không có khả năng chạy trốn... Thiếu niên rùng mình, môi mím chặt.
Quỷ quái bị vạch trần cũng ngừng ngụy trang, chúng vốn cũng không định thả những miếng thịt tươi ngon này đi.
Bầy quỷ trên trần vươn "đôi tay" dài nhất của mình, thứ vừa đen vừa gầy, chỉ có bốn ngón tay, vươn dài tới mức khó tin, lao về phía họ.
Dù biết tình thế hiện giờ cực nguy hiểm, y không thể chống chọi với nhiều quỷ quái như vậy, nhưng thiếu niên vẫn không lùi bước, thậm chí còn chặn trước mặt Nguyên Dục Tuyết.