Edit: Ry
Một đao vừa rồi của Nguyên Dục Tuyết đã giết chết mấy chục con quỷ, mới chạm mặt đã tiêu diệt hơn nửa bầy quỷ trăm tay treo trên trần nhà...
Không khí dường như đọng lại trong một giây.
Chúng không dám lỗ mãng tấn công nữa, những con mắt kép đáng sợ nhìn chằm chằm Nguyên Dục Tuyết, phản chiếu thành vô vàn hình ảnh li ti.
Sau vài giây, cơ thể chúng bỗng co rút lại, trần nhà xuất hiện chất dịch do chúng bài tiết, dường như là mở màn của một cuộc tấn công ---
Ngay sau đó!
Bầy quỷ phân tán, giống như bầy côn trùng bị dọa, "vèo" cái bắn ra cửa.
Thiếu niên Thiên Sư: "..."
Ơ??
Kinh nghiệm bắt quỷ của y khá là phong phú, nhưng chưa từng gặp con quỷ nào chưa đánh đã chạy. Luôn là người trốn quỷ, nhưng đây lại là... Quỷ trốn người?
Thiên Sư cảm thấy đầu cứ lâng lâng như đang mơ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Mà ánh mắt của Nguyên Dục Tuyết bên cạnh y vẫn vô cùng lạnh lẽo. Thấy bọn quỷ bỏ trốn, cậu không hề ngạc nhiên, cau mày nhấc đao lên, Phá Hồng Mông chĩa thẳng về phía cây cầu thang xoay tròn, bình tĩnh và đầy sát ý nói.
"... Không thể giữ."
Ngay từ đầu cậu đã định đuổi tận giết tuyệt... Không, là vĩnh viễn trừ tai họa.
Những con quỷ này, chỉ một con đã có thể tạo thành thảm án trên sân khấu, một diễn viên tử vong tại chỗ, nhiều người bị thương.
Nếu để chúng chạy ra ngoài thì không biết sẽ còn gây ra bao nhiêu thương vong nữa.
Thế nên Nguyên Dục Tuyết sẽ không dễ dàng tha cho chúng.
Cũng không thể tha.
Đúng lúc này, Giới Chu Diễn nãy giờ chỉ im lặng đi theo cậu bỗng giương mắt.
Từng đường nét trên gương mặt điển trai đẹp như tạc tượng, nhưng lại toát ra sự u ám lạ kì.
"Được."
Dường như là để trả lời cho câu nói vừa rồi của Nguyên Dục Tuyết.
Hắn vừa dứt lời, ở nơi không ai chú ý, lối vào tầng hầm đột nhiên khép lại. Tiếng kim loại va chạm vang lên, rất nhỏ, "két" rồi "cạch", như là tiếng ổ khóa đóng lại.
Thường thì cửa của con người không cản được quỷ quái.
Nhưng người đóng lại là Giới Chu Diễn.
Dù là Nguyên Dục Tuyết, hay là người chơi ngoài sân đang xem phó bản, đến cả thiếu niên Thiên Sư đang có thế giới quan vỡ vụn, đều không nhận ra sự thay đổi nhỏ bé ấy. Có lẽ Nguyên Dục Tuyết có nhận ra, cậu hơi ngẩng lên nhìn Giới Chu Diễn.
Cậu chủ nhỏ nhẹ nhàng gật đầu, khẽ nói: "Cảm ơn."
Thế là người đàn ông luôn âm u lạnh lùng bỗng... Hơi nhếch mép.
Rất gượng gạo, chỉ xuất hiện trước mặt cậu... Một biểu cảm có thể xem như là vui vẻ.
Sau đó Nguyên Dục Tuyết thong thả bước lên cầu thang.
Tiếng bước chân cực kì khẽ khàng, như một chú mèo vậy, nhưng lại có thể nghe ra một loại tiết tấu kì dị.
Cậu thuận theo cầu thang, đi tới bậc trên cùng... Cũng là nơi vô số con quỷ bị chặn đường chạy trốn đang chui rúc.
Nháy mắt đó, con mồi và thợ săn đổi chỗ cho nhau.
Trong suy đoán độc ác của lũ quỷ, chúng cho rằng con người phát hiện tung tích của mình sẽ nơm nớp lo sợ, dè chừng muốn chạy trốn. Khi chạy rồi mới biết mình đã hoàn toàn bị giam cầm trong tầng hầm tăm tối này.
Không thể ra ngoài.
Và cũng chẳng thể thoát được.
Có điều kẻ bị đuổi giết, kẻ phải chạy trối chết trở thành chúng.
...
Đại khái chỉ mất chừng vài phút.
Thiếu niên Thiên Sư còn chưa tỉnh hẳn, ánh mắt vô thức lần theo Nguyên Dục Tuyết đang chầm chậm bước xuống cầu thang.
Cậu có nước da nhợt nhạt lạ thường, trắng như tuyết, thân hình mảnh dẻ bật lên một sự ốm yếu, như một món bảo vật dễ vỡ cần được nâng niu trân trọng.
Nhưng tương phản với khí chất của cậu là cây đao cậu đang nắm trong tay. Chuôi đao đen nhánh quỷ dị, lưỡi đao sáng như tuyết còn đang uốn lượn dòng máu đậm đặc, nhỏ xuống khỏi mũi đao.
Đó là máu của quỷ.
Từng giọt máu mục nát nhỏ xuống, lưỡi đao sạch bong không một vết bẩn, sáng ngời như mới. Mà Nguyên Dục Tuyết cũng sạch sẽ tinh tươm, nho nhã gọn gàng, không ai dám nghĩ cậu vừa mới trải qua một trận chiến như thế nào.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Trái tim Thiên Sư bỗng nhảy lên.
Có một sự hồi hộp rất khó tả, lồng ngực cũng nóng rực, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Y luống cuống nhìn đi chỗ khác, điệu bộ có phần chật vật, chỉ có Nguyên Dục Tuyết là vẫn nhìn y.