Edit: Ry
Không phải là có thành kiến, chủ yếu là bánh trái ở đây thường chỉ có con gái mua, hai anh con trai ngồi chung lại gọi bánh ngọt khá hiếm... Huống hồ Nguyên Dục Tuyết trông thoát tục như thế, kiểu khí chất không dính khói lửa nhân gian ấy.
Thế mà giờ ăn cả khói!
Nguyên Dục Tuyết chưa bao giờ để ý tới ánh mắt người khác. Mặc dù cậu tới đây để làm nhiệm vụ, nhưng trong lúc làm nhiệm vụ ăn chút bánh cũng không bị tính là chểnh mảng.
Thiếu niên nhìn xuống, lễ phép chỉ vào chiếc bánh cherry được vẽ trên thực đơn, thậm chí còn có tâm trạng ngẩng lên hỏi Giới Chu Diễn có muốn ăn bánh không.
Giới Chu Diễn lạnh lùng tới mức ai cũng phải lùi bước, nhận được sự quan tâm của Nguyên Dục Tuyết thì thái độ quay ngắt 180, làm người nhìn muốn rớt con mắt, thầm phàn nàn hắn thật bất công. Vẻ mặt kia không chỉ là dịu dàng một tí thôi đâu.
Thái độ của hắn hết sức nghiêm chỉnh, nhìn một lượt thực đơn từ trên xuống, trong khi ban đầu thì chẳng thèm liếc lấy một cái. Sau đó quay sang Nguyên Dục Tuyết, nhẹ nhàng trả lời.
Hắn ngừng nửa giây, câu "không cần đâu" sắp thốt ra lại đổi thành...
"Anh muốn cái bánh dâu tây này." Hắn nói.
"Ừ." Nguyên Dục Tuyết lập tức gọi món.
Nhân viên sau bếp nhanh nhẹn cắt chiếc bánh gatô thành những miếng nhỏ tinh xảo, cẩn thận đặt chúng lên cái đĩa in hình động vật đáng yêu, còn vắt thêm một bông hoa bơ và đặt vài quả cherry mọng nước, mang tới bàn cho Nguyên Dục Tuyết.
Ngay lập tức, lí do khiến Giới Chu Diễn đổi ý được thể hiện đầy đủ --- Hắn đẩy đĩa bánh về phía Nguyên Dục Tuyết: "Anh không thích, cho em đó."
Ông còn chưa ăn miếng nào mà, nhân viên không khỏi chửi thầm.
Giới Chu Diễn tất nhiên chẳng hề để ý tới sự kháng nghị của nhân viên, hắn mím môi, trúc trắc lấy lòng: "Cho em này."
Nếu là người khác, gặp phải kiểu "nịnh" này chắc cũng chẳng vui lắm. Vì ai lại muốn một thứ mà người khác đã chê chứ, hành vi này tràn đầy sự thượng đẳng.
Nhưng đối tượng là Nguyên Dục Tuyết, mà Nguyên Dục Tuyết với "tình cảm" thì khó mà nói. Cậu không đủ nhạy cảm để nhận ra ý nghĩa ẩn dưới hành động của Giới Chu Diễn, và mạch não thì cực đơn thuần và ngay thẳn nên tất nhiên là không hề giận dỗi, còn cười với Giới Chu Diễn, cảm ơn hắn đã tặng chiếc bánh cho mình.
"Cảm ơn anh." Cậu nói.
Đôi mắt cong cong sóng sánh ánh nước như mặt hồ, khiến lòng người mê say. Nhân viên đứng cạnh ngẩn ngơ ngắm, đến cả Giới Chu Diễn lạnh nhạt là thế mà cũng vô thức nhếch môi... Tuy là nụ cười của hắn khiến người ta lạnh sống lưng.
Ăn bánh thì phải cởi khẩu trang.
Mặc dù Nguyên Dục Tuyết nhớ mang máng là hình như mình không được phép lộ mặt... Nhưng kí ức bị phó bản phong ấn chặt chẽ, kho dữ liệu của cậu không tồn tại quy định này. Kể cả quản gia dặn hết lời thì cũng không mang tính cưỡng chế.
Chí ít là không ngăn được Nguyên Dục Tuyết bây giờ muốn ăn bánh.
Cậu tháo khẩu trang, cầm nĩa xắn lớp bơ tinh tế, phôi bánh mềm mại cùng với một mẩu cherry, bỏ vào trong miệng.
Từng miếng từng miếng, ăn rất nghiêm túc.
Tướng ăn của Nguyên Dục Tuyết lúc này không đến mức là quá tiêu chuẩn, nhưng có thể thấy đã được giáo dục rất tốt, thong thả và nhã nhặn.
Nhưng ánh mắt của người xung quanh không chỉ tập trung vào tướng ăn của cậu, họ không thể dời mắt khỏi khuôn mặt nõn nà kia.
Phản ứng này có vẻ quá khoa trương, nhất là trong thời đại thông tin phát triển, từ Nam ra Bắc, ở bất cứ đâu cũng có thể thông qua đủ loại phương tiện nhìn ngắm mỹ nhân khó gặp. Huống hồ là đám thanh niên trong tiệm - tầng lớp chịu ảnh hưởng của mạng xã hội nhiều nhất... Nhưng họ buộc phải thừa nhận, dù đã gặp vô số người đẹp thì vẫn không một ai có thể bì được với người trước mắt. Thế nên mới mất lịch sự nhìn chằm chằm người ta, như thể chưa thấy người đẹp bao giờ.
Cho dù dùng "đệ nhất thiên hạ" để miêu tả thì cũng có vẻ tục tằng, bởi không ai có thể sánh được với cậu.
Ban nãy không có nhiều người chú ý tới Nguyên Dục Tuyết lắm, nhưng khi thấy ánh mắt chăm chú mê mẩn của vài người thì cũng không khỏi nhìn theo, rồi không thể dời mắt.
Người duy nhất tương đối bình tĩnh, hoặc đúng hơn là như bình thường, chỉ có Giới Chu Diễn.
Mặc dù hắn cũng nhìn Nguyên Dục Tuyết không chớp mắt, rất chăm chú như thể mọi sự vật trên đời đều không đáng để hắn bận tâm ---
... Cũng không hẳn. Vì thấy Nguyên Dục Tuyết vui vẻ xử lý xong hai cái bánh, hắn liếc hai cái đĩa trống chỉ còn dính chút bơ, rất tinh ý hỏi: "Em muốn ăn gì nữa không?"
"Thôi." Nguyên Dục Tuyết lại từ chối.
Không phải là không ăn được nữa, buồn phiền này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời Nguyên Dục Tuyết. Lí do chính là vì cậu có khả năng tính toán và vận dụng thời gian chính xác đến từng giây. Ăn xong hai cái bánh, chỉ còn 30 giây nữa là đến giờ hẹn chơi với bốn vị khách kia.
Hỏi qua hỏi lại vài câu, 30 giây cũng kết thúc.
Cậu nghe được tiếng bước chân, có tổng cộng 4 người. Thậm chí còn phân biệt được thông tin cơ bản của nhóm này như có hai nam hai nữ, chiều cao, cân nặng của từng người.
Bốn vị khách trẻ tuổi kia tới rất đúng giờ, căn cực chuẩn, đồng hồ vừa nhảy số là bước vào tiệm. Với Nguyên Dục Tuyết thì điều này có nghĩa nhiệm vụ của cậu đã bắt đầu.
Đeo khẩu trang lên, thiếu niên đứng dậy.
Dẫu có làm vậy thì rất nhiều người vẫn không thể dứt mắt ra khỏi thiếu niên, thậm chí còn chuyển sang chú ý đôi mắt lạnh như cánh đồng tuyết lại rất hút hồn.