Edit: Ry
Bọn họ đang ở trong một căn phòng kín chỉ chừng 50 mét vuông, bóng đèn trên đầu nhập nhèm. Hồi đầu lúc mới sáng lên thì hơi chói một chút, xua tan bóng tối, đến khi quen rồi mới nhận ra ánh đèn rất yếu... Chỉ đủ để thấy người xung quanh, phải nheo mắt mới thấy rõ mặt.
Bốn góc phòng không được ánh đèn rọi tới là một vùng tăm tối, kì bí vô cùng.
Trong này không có cửa sổ, chỉ có độc một cái cửa sắt bị khóa...
Trông thì là vậy.
Vì Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn đã để ý thấy trong góc, chỗ có cùng màu với giấy dán tường, "phần tường" được trét một đống "máu khô" thực chất là cửa ngầm có thể hoạt động. Cả hai còn thắc mắc là dấu vết rõ ràng như vậy thật sự được coi là cửa ngầm hả?
... Chắc thế?
Chính giữa phòng bị chiếm lĩnh bởi một cái bàn điều khiển trông hết sức phức tạp. Nó đột nhiên vận hành, kêu những tiếng ong ong cực rõ, làm mấy thanh niên đang hồi hộp giật bắn mình.
Tiểu C lập tức rụt lại trốn tới cạnh Thỏ, ôm chặt tay cô, nhìn về phía cái máy nọ.
Nguyên Dục Tuyết cũng nhìn sang, sau đó: "..."
Cậu hơi cau mày.
Cái máy này có thể tích khá lớn, các loại đường dây điện phức tạp, một đống nút không rõ chức năng, chốt mở lẫn phím tắt. Nhưng ở thời đại này thì Nguyên Dục Tuyết có thể nói là là chuyên gia cơ khí xuất sắc nhất, nên phản ứng đầu tiên của cậu là rà quét kết cấu của cái máy, phân tích thử, sau đó, chìm vào đăm chiêu.
--- Cái máy này hình như, không, có, tác, dụng, gì.
Nguyên Dục Tuyết: "."
Đúng thế, đây là cách hình dung chính xác nhất, vì trông đường dây điện phức tạp vậy thôi chứ nó là chủ nghĩa hình thức chính cống. Đường dây thật sự nối với mạch điện cực ít, mà công dụng cũng rất đơn giản, đến mức Nguyên Dục Tuyết không thể hiểu được ý nghĩa tồn tại của cái máy này...
Như thể nó tồn tại chỉ để trưng thôi vậy.
Hàng mi cong rủ xuống, thiếu niên im lặng đối mặt với cái máy theo chủ nghĩa hình thức này.
Loa phát thanh ẩn trong phòng đột nhiên vang lên tiếng của DM*, kể cho người chơi biết bối cảnh của kịch bản này.
*DM là viết tắt của Dungeon Master, người này có vai trò đưa ra chỉ dẫn hỗ trợ người chơi hoàn thành cốt truyện trong một số mô hình escape room.
Cũng không khác mấy với những câu chuyện kinh dị dùng bệnh viện, bệnh viện tâm thần làm đề tài, có mở đầu y như cũ. Các người chơi là nhân viên mới nhận việc ở một bệnh viện tâm thần vắng vẻ trong thành phố A, đêm nay là ca trực đầu tiên của sáu người bọn họ. Đúng lúc này điện trong bệnh viện có vấn đề, tất cả đèn tắt hết, thiết bị cũng ngừng chạy. Họ mò mẫm tới được phòng điện có bảng điều khiển, nghe được tiếng sột soạt lách tách, sau đó cửa đột nhiên đóng lại, họ bị nhốt trong này. Mà bàn điều khiển cũng đột nhiên sáng lên...
DM nói xong đoạn chỉ dẫn có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, bàn điều khiển sáng lên theo lời anh ta, ánh đỏ kì quái tỏa ra từ màn hình.
Đó là một video ngắn.
Video quay cảnh một người đàn ông đứng trong một căn phòng nhỏ hẹp, nhìn chằm chằm về phía máy quay.
Trông anh ta hết sức chật vật, tóc tai bết dính đầy cáu bẩn, quầng thâm mắt rõ rệt, tinh thần mỏi mệt không được bình thường.
Đôi mắt đầy tơ máu trợn to, nhìn thẳng vào máy quay, dường như xuyên qua được màn hình nhìn chằm chằm người chơi, chất chứa thù hận điên cuồng.
Sau đó anh ta bắt đầu đẩy máy quay khiến hình ảnh trở nên rung lắc.
Họ thấy anh ta há miệng hét gì đó, nhưng người chơi không nghe được.
Có người không nhịn được hít hà.
Dù biết là diễn nhưng quay vậy xem sợ thật...
Nhất là đoạn cuối, hình ảnh vốn không có âm thanh bỗng nhiễu, sau đó họ nghe được tiếng. Người đàn ông khàn giọng hét: "Máy truyền tin giấu trong phòng điều khiển, mau tìm nó, rồi, mau... Mau trốn!! Không ---"
Video tắt.
Tiểu C lẳng lặng ôm chặt Thỏ hơn.
Tiểu A thì tương đối có kinh nghiệm, chủ động hắng giọng bảo: "Chúng ta tìm máy truyền tin đi."
Thường trong các loại mật thất này, người tham gia phải giao nộp di động, khi tách ra làm nhiệm vụ buộc phải dựa vào máy truyền tin mà trò chơi cung cấp để trao đổi.
Tất nhiên đó cũng là cách duy nhất để DM giao tiếp với người chơi. DM sẽ thông qua máy, chỉ dẫn người chơi đi theo "kịch bản", cũng sẽ hỗ trợ người chơi đang mắc kẹt.
Chỗ giấu máy truyền tin cũng không mấy bí ẩn.
Căn phòng này tuy rộng 50 mét vuông, thực tế lại khá trống trải, cả phòng chỉ có cái bàn điều khiển to tướng kia.
Trên tường dán đầy áp phích xanh đỏ, nhưng bây giờ không đủ ánh sáng nên trừ Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn ra thì chưa ai nhìn thấy.
Nhóm người nhanh chóng xác định vị trí giấu máy truyền tin --- Một cái tủ âm tường trông rất cũ, có tổng cộng tám ngăn, rất sâu. Chính vì rất sâu nên ánh sáng không chiếu vào được, tối thùi lùi, người chơi buộc phải thò tay vào mò mẫm.
Tuy biết trò chơi sẽ không sắp xếp vật phẩm nguy hiểm, nhưng bảo thò tay vào cái chỗ đen sì đó vẫn khiến người ta rờn rợn.
Mấy thanh niên lại gần, đang cân nhắc xem nên để ai thử, hay là mỗi đứa "mạo hiểm" một lần, Nguyên Dục Tuyết đã ngồi xổm xuống, chuẩn xác lấy ra hai cái máy truyền tin trong ngăn.
"Uầy." Tiểu B cảm thán: "Cậu hên thật đó."
Thỏ quan sát hành động của Nguyên Dục Tuyết, hơi suy tư.
Không, không chỉ là hên...
Động tác của Nguyên Dục Tuyết quá có tính mục đích, như thể ngay từ đầu cậu ấy đã biết máy truyền tin ở đâu.
Tiểu C hỏi: "Thế mấy ngăn khác liệu có gì không nhỉ?"
Nguyên Dục Tuyết đáp: "Có keo, hơi dính, tốt nhất đừng chạm vào."
Đại loại là Nguyên Dục Tuyết trời sinh đã dễ được người khác tin tưởng, Tiểu C nghe vậy, chỉ ngạc nhiên nói "ờ ok." Không một ai hoài nghi tại sao cậu lại biết.