Vũ Khí Hình Người

Chương 448: Phó Bản Ngàn Người (33)



Edit: Ry

... Tất nhiên vẫn phải tiếp tục trò chơi.

Dựa theo nhắc nhở khó hiểu của DM, các người chơi kiên trì dán mắt vào đống áp phích dính đầy máu kia, nỗ lực tìm "chìa khóa" để thoát ra ngoài. Thế mà thật sự nhìn ra được vài chữ xiêu vẹo xen lẫn trong từng mảnh hoa văn khủng bố ---

Là... Tin tức?

Thỏ ngạc nhiên.

Ngày X tháng X năm X, tổng giám đốc công ty Tân Thị qua đời vì ung thư phổi, hưởng thọ 68 tuổi...

Ngày X tháng X năm X, con út đại gia giàu nhất thành phố A phát tác bệnh tim bẩm sinh, cấp cứu thất bại, tử vong khi chưa tròn 5 tuổi...

Ngày X tháng X năm X, tổng giám đốc điều hành bất động sản Bích Viên chứng thực bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối...

Thỏ nheo mắt phân biệt đống chữ bé li ti viết sát nhau giống như vô tình dính lên áp phích, bên tai chợt vang lên tiếng cửa mở rất khẽ. Cô cảnh giác quay đầu lại nhìn Giới Chu Diễn đang mở cửa, và Nguyên Dục Tuyết đi cùng hắn ra ngoài, ngạc nhiên: "Ơ... Nguyên Dục Tuyết, cậu xem hết chưa?"

Nguyên Dục Tuyết bị hỏi thì đứng lại.

Cậu không hiểu câu hỏi của Thỏ lắm, ý là thông tin trên mấy tờ áp phích đó à?

Giây đầu tiên đặt chân vào căn phòng này cậu đã thấy chúng (tiện thể nhớ luôn). Với Nguyên Dục Tuyết thì để nhớ mấy thứ này không cần tốn thời gian, nó như một chuyện đương nhiên. Nên cậu ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Rồi."

"Thế à." Tiểu A nghe vậy thoải mái bảo: "Thế tụi mình đi thôi!"

Trong đội có người ghi nhớ manh mối nhiệm vụ thì quá tốt, có thể thoải mái bám đùi T v T.

Từ lúc "đèn được sửa", họ đã cảm giác căn phòng này rất đáng sợ, chỉ muốn ra khỏi đây ngay.

Thế là cả đoàn nối đuôi nhau ra ngoài.

Hành lang vô cùng im ắng, ánh đèn màu trắng rọi từ trên đầu xuống không tới nỗi ảm đạm, nhưng lại bật lên sự lạnh lẽo. Cảm giác như là đèn trong nhà xác vậy, soi tới đâu cũng chỉ là một màu trắng nhởn, càng miễn bàn tới khuôn mặt nơm nớp lo sợ của đám thanh niên.

"Lạnh quá..."

Tiểu C ôm tay, xoa xoa phần da sởn lên vì lạnh.

"Điều hòa để thấp thế nhỉ." Cô phàn nàn.

Không chỉ có Tiểu C mà những người khác cũng thấy cái lạnh trong hành lang rất không bình thường. Họ phải làm gì đó, không thì đợi đến lúc ra khỏi đây chắc cảm cả lũ mất...

Trên hành lang có rất nhiều phòng, nhưng cái nào cũng bị khóa.

Tiểu B tiến lên thử vặn tay cầm, kéo đẩy một hồi rồi nhụt chí: "Không mở được..."

Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu hỏi: "Cậu muốn mở cửa à?"

Phá mấy cánh cửa gỗ này cực kì đơn giản.

Tiểu B quay sangh, chưa kịp trả lời thì khuôn mặt đã cứng lại ở biểu cảm hết sức vặn vẹo.

Cậu ta mấp máy, trong mắt hiện rõ chấn động và khiếp sợ, lưỡi cũng cứng đơ, khó khăn nói thành lời: "Đó, đó..."

Nguyên Dục Tuyết thấy được hình ảnh phản chiếu trong mắt Tiểu B, lập tức quay lại ---

Trên trần có tiếng động thu hút sự chú ý của người chơi, họ chỉ cần ngẩng lên là thấy một thứ sinh vật không rõ nguồn gốc trông như cục thịt, ngồn ngộn sền sệt. Cảm nhận được ánh mắt, nó cũng rất phối hợp, một khuôn mặt nát bấy chui ra từ cái cục thịt đó, còn có cả thịt vụn rơi xuống.

Đám thanh niên: "Aaaaa!"

Thỏ siết chặt tay, cả người gồng lên.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Một giây trước cậu còn hoài nghi chẳng lẽ trực giác của mình trì độn tới như vậy, quỷ quái tới gần mà cũng không phát hiện. Nhưng rồi cậu xác nhận ---

"."


Đó không phải là quỷ.

Chỉ là một thứ nhân tạo được làm hết sức thô thiển để lừa bịp.

Nguyên Dục Tuyết thấy được cả đường ray trên trần (chẳng qua chỗ đó khá tối nên con người mới không chú ý), thậm chí còn lần được theo đó tìm ra một căn phòng, xác nhận con người bên trong đang điều khiển nó.

Nhưng mà biết mấy thứ này, Nguyên Dục Tuyết lại khó xử. Nếu là quỷ bình thường thì cậu chém nó là xong, nhưng đạo cụ thì... Nó đâu có uy hiếp gì, có cần phải phá không?

... Liệu có bị mắng vì phá hỏng vật phẩm tư nhân không?

Thiếu niên bắt đầu lo nghĩ.

Bộ đàm trong tay cũng kịp thời vang lên một đoạn tạp âm "rè rè", sau đó người chơi nghe được chỉ dẫn của DM. Đối phương cực nhập vai, cảm xúc dồi dào, âm thanh đầy căng thẳng: "Các, các người gặp phải cái gì rồi? Chẳng lẽ là lũ quái vật thí nghiệm kia? Chạy mau! Mau lên! Tìm một căn phòng không khóa, mở cửa ra vào trong rồi khóa lại --- Đừng để nó bắt kịp!! Nhất định không được để nó bắt kịp!! Nó có thể ---"

Âm cuối bén nhọn bị tạp âm "rè rè" bao trùm, những lời chưa kịp nói đã chừa lại đủ không gian cho mọi người tưởng tượng. Có "cục thịt" như con rết nhanh chóng di chuyển lại đây, các người chơi cũng quên đây là trò chơi, thật sự thấy sợ.

Cục thịt trên trần dần cựa quậy, hạ xuống mặt đất, bắt đầu tiến về phía họ.

Mau! Mau trốn đi!

Nguyên Dục Tuyết đứng tại chỗ suy tư rốt cuộc có nên phá hoại của công không... Nhưng trong mắt đám thanh niên đắm chìm trong bầu không khí khủng bố, cậu giống như sợ tới nỗi đờ người. Thiếu niên đứng im một chỗ, gầy yếu thế này, hình như bả vai nhỏ nhắn còn đang run run, lập tức kích thích ham muốn bảo vệ của mỗi người.

Tiểu A và Tiểu B cố nén sợ hãi trong lòng cùng với bản năng chỉ muốn co cẳng bỏ chạy, đồng loạt đứng im, thậm chí còn tiến về phía trước, rất bi tráng hét: "Mọi người chạy đi!! Để tôi cản nó lại cho!"

Nhân viên: "?"

Xin hỏi quý khách có vấn đề gì ạ? Có thể phối hợp cho chúng tôi làm việc được không?

Thỏ cắn môi, trở tay bắt lấy tay Nguyên Dục Tuyết, kéo cậu chạy về cuối hành lang: "Đi!"

Giới Chu Diễn: "???"

Người đàn ông trưởng thành luôn lạnh mặt thấy Nguyên Dục Tuyết bị bắt cóc thì đôi mắt sậm màu lập tức đen xì, nháy mắt tỏa ra khí thế khủng bố tột độ.

Hắn tiến lên giằng tay Thỏ ra, còn bản thân thì nắm tay Nguyên Dục Tuyết.

Động tác hết sức hung hăng, chỉ có lúc cầm tay Nguyên Dục Tuyết là dịu dàng, rất chú ý không để mình làm đau thiếu niên. Ngón tay khe khẽ vuốt ve vết đỏ trên cổ tay cậu, trước khi cơn giận hoàn toàn bùng nổ, đã bị Thỏ không thể tin nổi trợn mắt quát.

"Giới Chu Diễn!" Cô tức giận hét: "Bây giờ là lúc nào rồi mà còn ghen tuông hả?"

Nguyên Dục Tuyết: "?"

Giới Chu Diễn: "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.