Edit: Ry
Thỏ thuận theo tay chỉ của Tiểu C nhìn xuống, chẳng thấy gì. Ánh đèn ảm đạm ngoài hành lang hắt vào hơi gợn sóng một chút, nhưng không có gì lạ, càng không có cái bóng khả nghi nào. Cô nghĩ thứ đó là đạo cụ dùng một lần để dọa người chơi, bèn an ủi Tiểu C.
"Là giả hết mà." Thỏ nhẹ nhàng bảo.
Nguyên Dục Tuyết: "."
... Hình như chỉ có thứ đó không phải là giả.
Cậu thức thời giữ im lặng.
Tiểu C được an ủi, cố gắng quên đi cái mặt quỷ đỏ tươi kia, chuyển sang quan sát căn phòng.
Quá tối, chẳng thấy gì hết.
Cô không dám đi lung tung, đợi một hồi rồi rón rén mở cửa, lại phát hiện...
"Ơ?" Giọng cô gái bật lên sự hoang mang: "Cửa không mở được?"
"Có phải do tôi vô tình khóa lại không, xin lỗi, tôi không biết..."
Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên.
Cửa bị khóa thật, nhưng không phải vấn đề với cậu. Thiếu niên bình tĩnh đi tới, định "mở" cửa giúp Tiểu C, lại thấy Thỏ an ủi.
"Không sao không sao, cái này là thiết lập trò chơi mà. Họ nhốt tụi mình trong phòng thế này chắc là để giải mã? Không phải lỗi của bà đâu, ai đóng cửa cũng thế cả."
Tiểu C thấy dễ chịu hơn.
Nguyên Dục Tuyết thì bừng tỉnh, hóa ra đây là một khâu trong trò chơi?
Vậy có phải cậu không nên phá hỏng... Niềm vui không?
Lẳng lặng thu tay về.
Với tính cách luôn tuân theo quy tắc của mình, dù là quy tắc trò chơi cũng vậy, Nguyên Dục Tuyết chú trọng không muốn phá hỏng trải nghiệm của những người khác.
Bộ đàm vang lên tiếng nhắc nhở của DM: "Quái vật đã đi. Hãy cố gắng duy trì ánh sáng để bảo vệ bản thân."
Tình huống hiện giờ hơi khó khăn với đám Thỏ, họ bị tách khỏi Tiểu A và Tiểu B, còn bị nhốt trong phòng. Tiểu C bất an như vậy, hiển nhiên là bị dọa cho sợ mất mật, Thỏ bèn bảo: "Bà ngồi nghỉ một lát đi, để tôi đi tìm công tắc."
Bấy giờ Nguyên Dục Tuyết mới nhớ ra, Thỏ và Tiểu C là con người, không thể nhìn trong bóng tối.
Trong phòng tất nhiên có công tắc bật bóng đèn, chẳng qua đây là một khâu của trò chơi nên nhân viên cố ý không lắp công tắc ở những nơi dễ tìm, vươn tay là có thể chạm tới như cạnh cửa ra vào. Bố trí như vậy là để ép người chơi phải mò mẫm sờ tường trong bóng tối. Tuy là cũng cẩn thận không treo đạo cụ trên tường để tránh va chạm, nhưng quá trình sờ soạng kiểu này vẫn tạo áp lực tâm lý rất lớn, cảm giác không biết mình sẽ chạm phải thứ gì khiến người ta lo lắng.
Thỏ đi rất chậm, ngón tay cẩn thận mò mẫm trên tường tìm công tắc, may là trên tường không có cài đặt cơ quan dọa người chơi.
Nguyên Dục Tuyết tiến tới. Cậu thấy sự cẩn thận và lo lắng của Thỏ, không nói gì, đi thẳng tới góc phòng, chính xác nhấn công tắc đèn ở đó.
"Tìm thấy rồi."
Cậu nói rất nhẹ, thay vì nói là thông báo, nghe như đang nhắc nhở Thỏ.
"Phụt" một tiếng, bóng đèn sợi tóc trên đầu lóe lên tia lửa điện, ánh sáng dịu nhẹ chiếu rọi căn phòng. Nhưng mà ánh sáng giúp bảo vệ bản thân trong lời DM lại không mang tới cảm giác an toàn cho người chơi. Vì khi thấy rõ bố trí trong phòng, con ngươi Thỏ co rụt, Tiểu C còn khẽ hét lên một tiếng, rồi vội vàng bịt miệng mình.
Trong phòng rất trống trải, nhưng chính giữa có một cái giường đẩy kiểu bệnh viện, có một người đang nằm --- Hay đúng hơn là một thứ hình người được phủ vải trắng.
Tấm vải trắng kia hoàn chỉnh phác hoạ từng đường nét mấp mô của cơ thể, che kín từ mặt tới chân, thể hiện một ý tưởng rõ rệt, khiến người nhìn ngay lập tức nhận ra... Đó là một cái xác.
Họ đã ở trong căn phòng bịt kín này cùng với một người chết lâu như vậy, không hề hay biết gì.
... Xét thấy đây là trò chơi thì tất nhiên xác này không phải là thật. Nguyên Dục Tuyết thấy mặt Tiểu C cứng lại, ý thức được con người không thể thông qua mùi, tiếng động hoặc là những số liệu khác để đánh giá rốt cuộc cái xác trước mặt là thật hay giả, nên cậu hiếm hoi mà mở miệng, nói một lời giải thích rất dư thừa.
"Đó là mô hình."
Tiểu C thả lỏng hơn, cẩn thận từng li từng tí tới gần cái giường.
Họ bị nhốt ở trong này cùng với mô hình thì hiển nhiên nó chính là mấu chốt để thúc đẩy kịch bản.