Vũ Khí Hình Người

Chương 451: Phó Bản Ngàn Người (36)



Edit: Ry

Nhưng cũng chính nhờ chịu ảnh hưởng từ người xung quanh mà Tiểu C không còn sợ tới mức chỉ muốn bỏ cuộc nữa, chuyển sang quan sát cái mô hình này.

Thỏ đứng bên cạnh giường, do dự một hồi lại tiếp tục kéo tấm vải xuống.

Cả cơ thể của mô hình hiện ra.

Con ngươi Tiểu C hơi co rút, nhát gan rùng mình. Chấn động thị giác quá mạnh! Một mảng lớn màu đỏ tươi đập vào mắt, nửa người trên của mô hình hoàn toàn bị phanh ra, trông rõ kinh dị. Ngoài những cơ thịt đỏ lòm thì bên trong là các bộ phận nội tạng, nhìn ghê cả người, cảm giác như đang chìm trong ác mộng vậy. Lực xung kích của hình ảnh được phóng đại rất nhiều, không còn chung cấp độ với bóng ma tâm lý nữa.

Tiểu C cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục quan sát, sau đó phát hiện... Nội tạng thật và mô hình vẫn có sự khác biệt rất lớn.

Người bình thường không học y thì không thể chính xác phân biệt các loại nội tạng được. Nhưng Tiểu C lại có thể phân biệt vì chúng trông cực kì "chuẩn chỉnh", giống hệt những hình vẽ đủ màu trong sách giáo khoa Sinh Học cấp hai. Rất nhiều bộ phận đã được cắt giảm chi tiết, phong cách hơi hướm anime, không tả thực và máu me quá độ. Ban đầu người chơi sẽ chịu không khí ảnh hưởng, bị từng thớ cơ chân thực và màu máu đỏ thẫm đánh lừa, nhưng bình tĩnh lại thì sẽ thấy nó không giống với nội tạng thật.

Cái này khiến Tiểu C đỡ sợ hơn, cũng ngộ ra... Đang chơi trò chơi mà.

Tất cả đều là giả!

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Tiểu C vẫn không có dũng khí động vào đống mô hình nội tạng kia. Thỏ thì lại thản nhiên như không thò tay vào lục lọi.

Thật ra bề mặt của mô hình rất sạch, không có bôi chất nhầy khả nghi nào. Chất liệu tương tự nhựa silicon nên khá mềm, đàn hồi. Cũng có cái dẻo, âm ấm như là đang chạm vào da thật, không biết dùng công nghệ gì... Thỏ làm vậy tất nhiên không phải là để sờ thử cho biết, cô đoán bên trong sẽ có thứ gì đó giống chìa khóa giúp họ vượt ải. Mà cái kiểu này cũng nhất quán với phong cách của escape room ---

Tiếc là sờ một hồi cũng chỉ có thất vọng, Thỏ nói: "Không có."

Tất nhiên là không có.

Nguyên Dục Tuyết đã rà quét mô hình từ nãy, bên trong không có manh mối gì, chỉ là...

Cửa phòng đột nhiên bị va chạm rầm rầm.

Từng tiếng từng tiếng trầm đục khiến cái cửa rung kịch liệt, làm người chơi run theo. Tiểu C bị dọa cho lùi về sau mấy bước. So với mấy tiếng khủng bố này thì cái mô hình chân thật kia không là gì.

Nguyên Dục Tuyết cũng nhìn sang, nhưng cậu chẳng có hành động gì.

... Sinh vật ngoài cửa không có tính uy hiếp.

Là con người.

Cửa bỗng "bật" ra, đập cái rầm vào tường, thậm chí còn theo quán tính bật lại. Cánh cửa rung lắc sắp tuột cả bản lề rơi ra khỏi khung, bị đối đãi như vật dùng một lần.

Nguyên Dục Tuyết: "."

Có khi ban nãy cậu ra tay thì cũng không bị tính là phá hoại của công đâu... Vì chính họ còn phá ác hơn.

Đây là lần đầu tiên Nguyên Dục Tuyết gặp nhân vật NPC do nhân viên đóng vai. Ngoại hình không quá dị dạng, nhưng đủ ghê và không mất sự kinh dị.

Quần áo rách rưới dính đầy máu, tay cầm một cái cưa điện kêu ù ù, trên cưa còn dính máu khô.

Hơn nửa khuôn mặt bị tóc che khuất, chỉ còn một con mắt đỏ và phần da sẹo giống vết bỏng.

Kĩ thuật diễn của nhân viên rất chuẩn. Hành vi điên cuồng tông cửa, tay cầm vũ khí có tính sát thương cao, kết hợp với bầu không khí khiến chất kinh dị hoàn toàn bật lên.

Được chứng minh bằng hai bước lùi lại của Tiểu C.

Con ngươi đỏ chói nhìn chằm chằm vào người chơi, từng bước tiến lên: "Trả lại cho ta..."

"Trả lại cho ta, trả lại cho ta..."

Anh ta không ngừng lặp lại bốn chữ này, như một tên thần kinh. Cái cưa điện trong tay bỗng kêu rẹt rẹt, mắt càng sáng lên màu đỏ máu: "Trả lại cho ta, trả lại cho ta... Trả lại cơ thể cho ta!!"

NPC duy trì tốc độ tương đối thong thả tiếp cận người chơi, sau đó đột nhiên há miệng cười khà khà, nhìn từng người, gây áp lực tâm lý.

Phòng cũng không rộng lắm, NPC lại cứ vung vẩy cái cưa điện, gần như là chặn đứng đường chạy. Từng chút áp sát như vậy sẽ tạo cảm giác tuyệt vọng như bị ép tới đường cùng, như thể đang thật sự đối mặt với một tên sát nhân, một tên điên biến thái.

Tiểu C đã sợ trắng cả mặt, cứng đờ tại chỗ.

NPC rất là hài lòng với phản ứng của cô, tưởng như thấy được tiền thưởng đang vẫy gọi. Có điều, nhìn sang ba người còn lại ---

Thỏ cau mày.

Giới Chu Diễn lạnh tanh.

Nguyên Dục Tuyết thì hết sức chăm chú quan sát anh ta --- Đúng thế, "hết sức chăm chú".

Cậu cẩn thận ngắm nghía con người trước mặt mình, ánh mắt như thể nói "Anh đang làm gì vậy?" "Tôi xem xong rồi, tình tiết tiếp theo là gì?".


Không phải Nguyên Dục Tuyết cố ý xúc phạm nhân viên, cậu nghiêm túc phối hợp hơn ai hết. Nhưng chính cái này lại làm nhân viên bị thoát vai, xấu hổ... Cảm giác như là mình không được thông minh cho lắm.

Dù vậy, nhân viên cũng chỉ có thể cố mà diễn tiếp.

"... Cơ thể của ta, trả nó cho ta... Trả lại cho ta! Không thì hãy đưa cơ thể của các người cho ta, ha ha, hì hì... Cơ quan tươi mới, khỏe mạnh, ta muốn tự tay lấy ra..."

Anh ta chầm chậm tiến về phía người chơi. Hiển nhiên là trước khi "bị bắt" thì người chơi phải nghĩ cách để giải quyết vấn đề anh ta đưa ra.

Cơ thể? Cơ quan?

Kết hợp với lỗ đen rõ ràng trên bộ quần áo đẫm máu của NPC, Nguyên Dục Tuyết nhìn xuống chỗ đó, lại nhìn sang mô hình.

"."

... Rất ngay thẳng.

Cậu tiến lên, lấy mô hình đại diện cho "phổi" ra. Nó rất tiêu chuẩn, hình dạng hoàn chỉnh, thậm chí có thể nói là đẹp. Nguyên Dục Tuyết đưa nó cho NPC.

"Anh muốn cái này à?"

Thiếu niên ngước lên, nghiêm túc nhìn NPC.

Nhân viên nhận được vật phẩm nhiệm vụ, nhìn nhau với Nguyên Dục Tuyết, đầu trống rỗng vài giây, bị ngượng. Nhưng vẫn phối hợp không nói tiếng người, cười mấy tiếng "khà khà" rồi lùi ra ngoài.

Để cửa mở.

NPC đi rồi, Tiểu C mới rón rén thò đầu ra nhìn, sau đó quay lại hỏi: "Nguyên Dục Tuyết, sao cậu biết..."

"Ngày X tháng X năm X, tổng giám đốc công ty Tân Thị qua đời vì ung thư phổi, hưởng thọ 68 tuổi." Thỏ đọc lên thông tin được in trên áp phích ở căn phòng ban đầu: "Cái mô hình này rõ ràng là một ông lão, tương ứng với vị giám đốc kia. Ông ta bị ung thư phổi, nhưng 'phổi' của mô hình này lại trông rất bình thường. NPC tới đòi cơ quan thì hiển nhiên cái phổi đó là của anh ta."

Kết hợp với thông tin đã được tiết lộ thì dám chắc cái bệnh viện tâm thần này đang tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người, mà cấy ghép nội tạng phi pháp cũng là yếu tố phổ biến trong các kịch bản kinh dị, không đoán được mới là lạ.

Tiểu C xấu hổ: "Tui không để ý."

Thỏ bật cười: "Tại bà từ nãy đã sợ mất mật rồi. Chứ ai chịu suy nghĩ cũng đoán được thôi, đáp án đơn giản vậy mà, sao lại không nghĩ ra..."

Thỏ đang nói dở, bộ đàm trong tay Nguyên Dục Tuyết vang lên, nhưng lần này không phải DM, mà là Tiểu A.

Trước đó Tiểu A là người cầm cái bộ đàm còn lại, gặp tình huống đặc biệt, họ được phép dùng bộ đàm để liên lạc với đồng đội.

Trong cuộc truy đổi vừa rồi nhóm họ bị tách ra, giờ gọi chắc là để báo vị trí?

Thỏ nhìn sang, nghe thấy giọng Tiểu A run rẩy vang lên: "A lô? Nguyên Dục Tuyết à? Ờm bọn tôi bị kẹt rồi, DM bảo có thể xin hỗ trợ từ đồng đội. Ban đầu tôi với Tiểu B vào phòng xong ở yên bên trong, đột nhiên có quái vật xông vào, đòi bộ phận gì đó. Bọn tôi chạy quanh cái xe đẩy ba vòng rồi ổng cũng không chịu đi, tôi đào đâu ra nội tạng bây giờ? Chẳng lẽ chơi cái escape room mà cũng phải bán thận à, gì quá quắt thế!"

Thỏ: "..."

Nguyên Dục Tuyết: "."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.