Vũ Khí Hình Người

Chương 453: Phó Bản Ngàn Người (38)



Edit: Ry

NPC này toát ra sự u ám rất lạ, là kiểu ai nhìn vào cũng thấy lạnh sống lưng, sởn hết cả gai ốc. Theo phương diện tâm lý thì phản ứng này không phải là sợ, mà nó giống bản năng sinh lý khi gặp nguy hiểm hơn.

Cái "anh nhân viên" này, so với ban nãy khiến họ... Không mấy dễ chịu.

Tóc đen rối bời đung đưa, thấp thoáng từng vết sẹo lồi bên dưới. "Hiệu ứng hóa trang" đã đủ đáng sợ, mà dưới ánh đèn tối mờ, nhóm người cảm tưởng như mình bị hoa mắt, thấy vết sẹo kia như vật sống. Nó vặn vẹo nhúc nhích bên dưới làn da như một con trùng đang ngọ nguậy trong kén, sởn hết cả da gà.

Con mắt đỏ tươi như có như không hờ hững liếc người chơi.

"..."

Cả nhóm bỗng chốc im lặng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Theo chỉ dẫn của DM, họ có được lòng tin của quái vật, giờ đi theo cũng không sao hết. Nhưng bản năng thì không ai muốn tới gần tên NPC này, hai bên duy trì một khoảng cách hết sức vi diệu. NPC không nhúc nhích, họ cũng không nhúc nhích.

Nguyên Dục Tuyết đứng sau Tiểu A và Tiểu B, bị hai thanh niên che khuất.

Cậu thông qua kẽ hở nhìn NPC kia, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt cũng giá băng hơn, rất nghiêm nghị.

Đó là vẻ mặt của Nguyên Dục Tuyết khi nhận ra kẻ địch xuất hiện.

Cậu lẳng lặng tiến lên trước một bước, che cho cộng sự con người. Ngón tay thon dài lơ đãng đặt lên thắt lưng, nhẹ nhàng khum lại. Chỉ cần đối diện có động tĩnh lạ, trong tay thiếu niên sẽ lập tức xuất hiện chuôi đao màu đen.

Con mắt giấu bên dưới mái tóc dài đảo qua đảo lại... Linh hoạt tới độ như mắt thú chứ không phải mắt người. Ngay khi Nguyên Dục Tuyết tiến lên, nó cũng thản nhiên khóa chặt vào cậu.

Khí thế của Nguyên Dục Tuyế trở nên lạnh hơn, đến Thỏ cũng không khỏi quay đầu quan sát Nguyên Dục Tuyết luôn rất "vô hại".

Nhưng điều kì lạ là NPC nhìn cậu chằm chằm, lại không tấn công, "anh ta" nhìn đi chỗ khác, sau đó tập trung vào thứ tay mình vừa móc ra.

Điều kiện ánh sáng không tốt nên người chơi cũng không nhận ra thứ này từ đâu tới, hình như là từ lồng ngực của NPC? Tự dưng xuất hiện?

Không khả thi lắm.

Các người chơi do dự, cho là trong đây quá tối, cộng thêm bầu không khí căng thẳng quá độ nên họ nhìn nhầm.

NPC kia chầm chậm móc ra đạo cụ trước đó họ ném cho đối phương, lần lượt là phổi và dạ dày.

Mô hình được làm rất tỉ mỉ chân thực, nhưng tất nhiên vẫn khác xa với hàng thật.

Nhưng, có lẽ là vì điều kiện ánh sáng, làm mờ đi sự thiếu chân thực đó, hai cơ quan mà "anh ta" cầm trong tay trông cực kì "tươi", có cả chất lỏng đỏ sậm nhỏ xuống.

NPC đột nhiên cúi đầu, giơ nội tạng "tươi" lên miệng. Vừa hay mái tóc đen tản xuống, cả đám loáng thoáng thấy được từng khối thịt đỏ tươi nhung nhúc trong tay NPC qua làn tóc. Khối thịt một tay cầm không hết đang dần thu nhỏ, mà khuôn mặt của NPC không ngừng phập phồng, họ còn nghe được tiếng nhai nuốt hết sức quái dị.

... Ăn, ăn á?!

Chấn động thị giác quá lớn làm đám thanh niên đờ ra, mất một lúc mới thuyết phục được bản thân... Chắc là đổi đạo cụ à? Cái đống đó là bánh?

Còn chất lỏng đặc dính đang nhỏ xuống sàn kia có thể là mứt hoặc tương cà gì đó?

Nhưng mà trông quá thật...

Các người chơi kiên trì xem hết, coi đây như một tiết mục biểu diễn, trong lòng không ngừng lẩm bẩm diễn giống thật quá.

Mút nốt chút thịt cuối vào trong miệng, "anh ta" cẩn thận liếm tay, con ngươi đỏ lét nhìn sang. Họ thấy được cả cái miệng đang hé và bộ hàm sắc nhọn trong đó còn dính một ít thịt nát, cái lưỡi đỏ tươi thèm thuồng liếm láp thịt mắc ở kẽ răng.

Hành vi đó diễn ra rất nhanh, thoáng cái bộ răng nhọn khác người kia đã khép lại, cảnh tượng thật rùng mình.

NPC quay đi, dùng tư thế hết sức quái dị nhanh chóng chạy sang lối đi bên trái, tứ chi vung vẩy theo góc độ khó tin, giống kiểu chi giả được nối vào. Vừa rồi "anh ta" đã đe dọa người chơi một lần, giờ cái tướng chạy kinh dị như vậy càng khiến họ chùn bước.


Nguyên Dục Tuyết nghiêng người nhìn vào hành lang đen ngòm ---

Gió êm sóng lặng, dường như không có gì ở đây hết.

Nhưng cậu lại nói: "Đuổi theo."

Cậu muốn đuổi theo NPC.

Nguyên Dục Tuyết nói vậy làm những người kia giật mình "a" một tiếng. Thật ra họ không muốn đuổi theo lắm, vì cái tay nhân viên kia có vẻ... Rất nguy hiểm. Cái sự cảnh giác kì lạ thình thịch nhảy lên trong lòng khiến họ không muốn nghe theo DM, thậm chí là không muốn tiếp tục trò chơi này nữa.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết dứt lời đã lưu loát xoay người chạy đi, những người khác cũng không kịp nghĩ nhiều, bất đắc dĩ chạy theo cậu.

Họ nghĩ thầm: Đã đi thì cùng đi, đâu thể để Nguyên Dục Tuyết một mình trong cái nơi khủng bố như thế này được?

Sau đó bắt đầu lo cho sức khỏe tâm lý của vị nhân viên kia...

Họ không thấy NPC kia, nhưng dường như Nguyên Dục Tuyết biết "anh ta" ở đâu, mỗi lần tới ngã rẽ đều dứt khoát chọn một lối.

Không những thế, tốc độ của cậu còn rất nhanh, khiến những người đuổi theo phải thở hồng hộc, thầm nhủ Nguyên Dục Tuyết khỏe hơn họ nghĩ nhiều, rõ ràng trông nhã nhặn mảnh mai như thế. Thật ra Nguyên Dục Tuyết đã cố giảm tốc độ xuống chờ họ, chứ không thì ngoài Giới Chu Diễn ra chẳng ai có thể theo kịp được cậu.

Trong lúc các người chơi đuổi theo "NPC", nhân viên của escape room bắt đầu loạn lên.

Vụ việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát của họ, ai nấy đều luống cuống.

Đúng là họ đã sắp xếp NPC đứng chờ người chơi ở khúc rẽ đó, nhưng... Cái người xuất hiện trong màn hình không phải diễn viên của họ!



_____________________________

Vì quá oải với văn tác giả nên mình thông báo sẽ không edit ngoại truyện 1 của bộ này.

Bộ này có 2 ngoại truyện, ngoại truyện 1 là phó bản yêu đương cho hai bạn trẻ chim chuột, cho bạn Tuyết phát triển tài năng nghệ thuật, thứ mà ẻm không hiểu được khi là người máy. Nhưng bà Tật mà, văn tiểu học, bôi ra 34 chương lê thê vãi chưởng (567 tới 600), và mỗi chương còn dài cơ, dài hơn hẳn chương trong chính truyện, rồi còn kiểu buff nhân vật ảo lòi (chính truyện cũng ảo nhưng cái này còn ảo hơn vì mô tả em nó theo ngành nghệ thuật mà từ khắc tượng, vẽ tranh, thời trang nói chung cái gì liên quan tới mỹ thuật là em nó đỉnh của đỉnh hết). Viêm Khớp Vai trong đây vẫn vô hình thui, ổng còn tự hào về điều đó (sát với thiết lập), và yêu cầu người đời chỉ cần nhớ tới ổng với danh nghĩa "chồng của Nguyên Dục Tuyết" là được.

Thêm nữa là ngoại truyện này không bổ sung tình tiết gì cho tuyến truyện chính, bả thích thì bôi ra thôi nên tui sẽ up bản QT thay vì edit. Tiện thể cho các bạn chiêm ngưỡng văn tiểu học mà tui hay chê.

Vẫn sẽ edit ngoại truyện 2, vì ngoại truyện này nói về thân thế của Nguyên Dục Tuyết, rất xúc động, theo tui là dị. Nó cũng là một cái kết trọn vẹn cho bộ truyện nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.