Vũ Khí Hình Người

Chương 455: Phó Bản Ngàn Người (40)



Edit: Ry

Trong này giống như một cái nhà kho trống.

Khí lạnh từ khe hở tràn ra, va vào da thịt, làm họ nổi da gà.

Mật thất vốn đã đủ lạnh, nhưng nhiệt độ của cái nhà kho này còn thấp hơn, vượt xa phạm trù "để điều hòa quá thấp". Nó giống như một cái phòng ướp lạnh khổng lồ, làm họ rét cóng, răng va vào nhau lập cập.

Những người khác do dự đứng trước cửa, Nguyên Dục Tuyết lại đẩy cửa đi vào, họ chỉ có thể đuổi theo cậu.

Cẩn thận đi vào "phòng ướp lạnh" xa lạ, họ nhanh chóng quan sát tất cả đồ đạc trong này.

Nhưng ánh mắt đầu tiên đã khiến đám thanh niên cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt đầy cảnh giác, ẩn giấu chút sợ hãi khó bị phát hiện.

Họ không thấy tên NPC tóc dài ban nãy chui vào đây, lại thấy một cảnh hết sức ma quái ---

Một dàn nam nữ cao gầy đưa lưng về phía họ hình thành một vòng cung, tất cả bọn họ cúi đầu, cơ bắp phần lưng căng cứng, hình thành độ cong rõ rệt.

Rõ ràng trong kho hàng lạnh tới kì lạ, lại có thể thấy rõ vải áo mấy người này gần như ướt nhẹp, trở nên trong suốt.

Tất nhiên đáng chú ý hơn tất cả là dưới chân họ...

Có vài thứ màu đỏ tươi.

Giống như là lòng lợn ở trong chợ thức ăn bị quán thịt tiện tay ném ra đường, xong bị người đi qua đạp nát bét vậy.

Là một đống thịt nát còn dính máu.

Đáng lẽ nên là thịt.

Nhưng mắt họ lại quá tinh, thấp thoáng thấy được vài miếng không bị "giẫm" quá nát, cho thấy chúng rõ ràng là nội tạng của con người. Một vài hình ảnh khủng bố lập tức dâng lên trong đầu như thủy triều. Tiểu A co rúm, không nhịn được nôn khan.

Động tĩnh này dường như đánh thức đám nam nữ đang đưa lưng về phía họ. Lúc cánh cửa "két két" mở ra, gây tiếng động còn lớn hơn mà không hề ảnh hưởng tới nhóm người này, vậy mà tiếng nôn khan rất nhỏ lại như sét đánh xuống khiến cơ thể họ giật lên, lưng càng thêm kéo căng, đột nhiên xoay lại --

Đại khái là do không khí ở hiện trường quá khủng bố, khiến hành vi đồng loạt của mấy người này cũng nhiễm sắc thái ma quỷ.

Đám Tiểu A không ngờ họ sẽ đột ngột xoay người, trong đầu lập tức hiện lên đủ loại hình ảnh khủng bố --- Ví dụ như quay lại thì những người này sẽ lộ ra từng cái mặt trống rỗng không có ngũ quan; hoặc là mặt quỷ xấu xí có khe rãnh đỏ tươi.

Ánh đèn lướt qua những khuôn mặt kia, thế mà còn khá tử tế sáng sủa. Chẳng qua là ánh sáng rọi từ trên đầu xuống, nửa mặt được chiếu đèn cũng trắng bệch, nên lại thành âm u.

Trí tưởng tượng của Tiểu A quá đáng sợ, nên dù cảnh tượng trước mắt không mấy hãi hùng, cậu ta vẫn tự dọa bản thân, hét ầm lên: "Aaaaaaa-----"

"---- aaaaa!"

"Vãi nồi aaaa!?"

Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong kho, chồng thêm vô số âm vang khiến nó lại càng thêm kéo dài. Bị Thỏ đá cho một phát, sau đó bị Tiểu B tiến tới bịt miệng, Tiểu A dần bình tĩnh lại, phát hiện tiếng hét hoảng sợ vẫn còn đang vang vọng.

... Chẳng qua là nó tới từ phía đối diện. Mấy thanh niên kia cũng hoảng sợ mở to mắt, miệng há ra chưa kịp khép. Tay đặt lên ngực đang phập phồng như thể muốn đè lại trái tim suýt bắn ra ngoài.

Bọn họ rất sốc nhìn đám Tiểu A, trong mắt viết đầy nghi hoặc và hoảng sợ, sau đó bình tĩnh lại thì... Xấu hổ.

Người bị quỷ dọa chứ chưa bao giờ nghe quỷ bị người dọa hết.

Biểu hiện của những người này quá sống động, Tiểu C im lặng nãy giờ chủ động hỏi: "Mấy bạn... Là người à?"

Mấy thanh niên bị dọa không dám nói gì, chỉ có một người tóc ngắn nhuộm màu đỏ, ngậm điếu thuốc chưa châm lửa tiến lên.

Mặt gã trông hơi dữ, có vẻ là nhân vật không dễ chọc, phong cách chơi bời ngông nghênh, dù chỉ nói mấy chữ đã thể hiện đầy đủ tính cách.

"Hỏi ngu thế." Gã vừa nói vừa cắn điếu thuốc trong miệng khiến nó cong xuống.

Cả đám: "..."

Nguyên Dục Tuyết đứng sau lưng Tiểu A nửa bước, ẩn mình trong bóng của thanh niên.


Đôi mắt đen nhánh như ngọc im lặng quan sát gã... Đối diện đúng là con người, thế nên cậu không có phản ứng gì đặc biệt.

Khuôn mặt dù đã đeo khẩu trang cũng không giấu được sự mĩ miều, làn da tuyết mịn và đôi mắt đen xinh đẹp đã đủ cho người mô tả bằng những thi từ lãng mạn nhất. Nhưng nếu cậu không muốn để người ta chú ý tới mình thì cũng có thể trở nên mờ nhạt, giống như lúc này, giấu mình sau đám Tiểu A, đội ngũ bên kia không nhìn thấy cậu.

Nhưng ánh mắt của Nguyên Dục Tuyết lại bị gã thanh niên tóc đỏ nhạy cảm phát hiện.

Rõ là tính tình gã không được tốt, cau mày lạnh lùng nhìn lại Nguyên Dục Tuyết. Gã có vẻ bực, muốn tìm cho ra kẻ nhìn trộm mình rồi đánh nó một trận. Nhưng khi ánh mắt hai người giao nhau, thanh niên lại sững sờ... Sau đó theo bản năng lấy xuống điếu thuốc trong miệng.

"Này." Gã buồn bực: "Đủ 18 chưa đấy, trong này cấm vị thành niên."

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Trong lúc cậu không biết phải trả lời sao, đám Thỏ đã bắt đầu trao đổi tin tức với nhóm người kia.

Đội ngũ này đúng là người, không những là người mà còn là một đám xui xẻo giống họ.

Một thanh niên mũm mĩm chủ động kể khổ: "Tụi tôi đi cùng Thái Tử tới đây chơi, gặp phải NPC yêu cầu làm nhiệm vụ. Ổng bảo là cử hành một cái nghi thức 'gặp quỷ' gì đó, không làm không cho qua. Bọn tôi đâu có tin mấy thứ này, nên cũng chẳng kiêng kị gì, escape room mà. Sau đó thì bị nhốt trong phòng, mỗi đứa châm một ngọn nến sáp ong... Lược bớt vụ nghi thức đi, tóm lại lúc chúng tôi mở mắt ra..."

"Thì đã thấy mình ở chỗ này." Thanh niên thấp giọng, mặt mày như đưa đám, còn lộ vẻ sợ hãi khó tả: "Sau đó xảy ra một chuyện kinh khủng lắm..."

"Từ từ, xin phép cắt ngang nhé." Thỏ bỗng thắc mắc: "Thái tử là sao, các người xuyên từ triều đại nào tới thế?"

Thanh niên mũm mĩm: "..."

Bạn anh ta: "..."

Thanh niên mất một lúc mới lại lên tiếng giới thiệu cậu ấm nhuộm tóc đỏ kia: "À, đó là Tần Mông, cậu ấy họ Tần... Đấy là biệt danh tôn kính của tụi tôi với cậu ấy. Tại nhà cậu ấy giàu lắm, làm ăn lớn, nên bọn tôi toàn gọi cậu ấy là Thái Tử."

Thỏ: "... Ồ."

Nguyên Dục Tuyết - cũng là thanh niên nhà giàu làm ăn lớn: "."

Cậu im lặng nhìn Tần Mông.

Tần Mông: "..."

Bình thường gọi thế chả thấy gì, nhưng giờ nghe cảm giác như mấy thằng nhóc thò lò mũi xanh ảo tưởng sức mạnh vậy.

Gã thấy nhục quá, chủ động tiếp lời thằng bạn, lảng sang chuyện khác: "Chuyện xảy ra sau đó rất kì quái."

"Mấy người tới muộn nên không thấy." Tần Mông lành lạnh nói: "Chứ lúc bọn tôi tới đây, trên tường viết một dòng chữ bằng máu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.