Vũ Khí Hình Người

Chương 471: Phó Bản Ngàn Người (56)



Edit: Ry

"Trời tối" đã đến.

Thỏ bị bao trùm trong ánh sáng ảm đạm.

Không gian cô đang đứng thực tế không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, đến cả những màn hình to lớn hơi lồi kia cũng duy trì vận hành.

Thỏ đoán được là "trời tối", vì những cái bóng kia rõ ràng trở nên vội vã.

Không chỉ có vội vã, mà còn hoảng hốt, chạy không theo quy luật nào, như người ở trong bóng tối.

Giống như cô ban nãy.

Thỏ chỉ muốn cười khẩy.

Cô cũng từng chạy trốn như vậy, sợ hãi mất phương hướng, sợ dừng lại sẽ bị Tử Thần bắt được.

Nhưng với góc nhìn hiện giờ, cô biết, chỉ cần có mục tiêu nhất định thì muốn bắt được mấy cái bóng này là chuyện rất dễ dàng.

Không ai có thể trốn được, nhất là khi "trời tối".

Cô chỉ cần lựa chọn sẽ truyền cơ hội tử vong này cho ai ---

Bọn họ trước đó cũng đã làm như vậy để chọn ra mình ư?

Những người đang hoảng hốt chạy trốn kia, có phải cũng đã từng nghĩ tới chuyện này, hoặc là từng làm, nên giờ mới chột dạ, ngay cả nửa giây để đứng lại thở dốc thôi cũng không dám?

Quy tắc trò chơi và hoàn cảnh hiện tại dường như phóng đại mặt tối trong lòng Thỏ. Lúc này, cô cảm nhận được sự khoái lạc khi làm "quỷ", có quyền quyết định sinh tử của người khác.

Cô thậm chí cố tình theo dõi những cái bóng chạy nhanh nhất, thân thủ ngày một nhạy bén, dùng thái độ tồi tệ nhất để phỏng đoán họ. Tâm thái phản nghịch bị khơi dậy, càng muốn đánh lén --- Như thể sẽ thu được chút khoái cảm từ hành vi báo thù này.

Khuôn mặt Thỏ hoàn toàn chìm trong bóng tối, khi cô nhẹ nhàng bước ra bước đầu tiên, tiếng "tích" bén nhọn vang lên.

Không phải tiếng người.

Âm thanh đó thu hút sự chú ý của Thỏ, cô nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Màn hình giám sát.

Góc trên bên phải, vốn là nơi đặt đồng hồ hiển thị giờ, lại hiện một con số đỏ tươi.

30:00.

Thỏ nhìn sang, nó nhanh chóng nhảy vọt thành 29:59, rồi tiếp tục trôi đi.

Thỏ hiểu ra.

Trò chơi này có giới hạn thời gian.

--- Bởi vì trước đó không chắc chắn về thời gian nên mỗi người mới hoảng hốt đánh trống truyền hoa. Vì không ai biết khi nào "tiếng trống" sẽ ngừng, chỉ có thể mau chóng truyền "hoa" cho người khác, tránh để lại trên tay, trở thành người được chọn.

Cũng chính vì thế, người trở thành "quỷ" đều sẽ chọn mau chóng chuyển giao thân phận này.

Thực tế thì đây không phải phương pháp đảm bảo tuyệt đối để qua ải, vì quá nhiều biến cố có thể xảy ra... Không ai biết thời cơ tử vong liệu có trở lại tay mình không, khiến mình trở thành người cuối cùng bị đào thải.

Nếu xét về mặt này thì trò chơi dúng thật rất thử thách vận may.

Thỏ lại khác, cô biết nhiều thông tin hơn, trong đó thứ giá trị nhất chính là thời gian cụ thể khi trò chơi kết thúc.

Nên cách làm đảm bảo nhất chính là cô, tiếp tục dùng thân phận "quỷ" tham gia trò chơi.

--- Sau đó, ở 30 giây cuối, thậm chí là 10, 5 giây cuối, chuyển thân phận này ra ngoài.

Có thể giải quyết dứt điểm.

Không một kẽ hở.

Cái này yêu cầu Thỏ phải có sự quả quyết và tàn nhẫn.

Nó khác với hình thức cũ, không còn là "đạn sẽ bắn ra từ khẩu súng nào", nếu thật sự làm vậy...

Thỏ đang chờ, chờ cơ hội giết một người bạn.

Những đắn đo suy tính này, ngoài "quỷ" ra, không một ai biết.

Thứ họ nhìn thấy chỉ là dấu chân máu bỗng đứng im tại chỗ.

Nó đứng chính giữa phòng, dường như cách mỗi người một bước.

"Tích tắc", "tích tắc".

Âm thanh xưa cũ lướt qua bên tai như tiếng kim đồng hồ chuyển động.

Mọi người cố nén khó chịu trong lòng, quan sát bài trí trong phòng, lại không tìm được cái đồng hồ nào ---

Vậy âm thanh tới từ đâu?


"Tích tắc", "tích tắc".

Nỗi bất an mãnh liệt lại dâng lên.

Những người biết chân tướng của trò chơi này không khỏi đổ mồ hôi, nhìn chằm chằm dấu chân máu trên màn hình giám sát.

Tại sao người nọ lại đứng im?

Muốn hi sinh bản thân à --- Không thể nào.

Chắc chắn là có... Mưu kế hiểm ác.

Đứng trước hiểm nguy, họ đồng lòng tập trung lại với nhau, nhưng gặp trò chơi này, mọi tin tưởng dễ dàng bị phá vỡ.

Mỗi người bị bịt một cái mạng che mặt màu đen, bị nhét chung trong căn phòng chật chội.

Mặt ác của nhân tính cũng hoàn toàn bộc lộ.

Họ chỉ có thể suy nghĩ theo chiều hướng tồi tệ nhất.

Thứ sản sinh trong hoàn cảnh này là ý nghĩ đáng sợ khiến cơ thể họ càng thêm cứng ngắc.

Cũng có những người chậm hiểu chưa phát hiện ra chân tướng... Họ lúc này cũng không dễ chịu gì cho cam, sợ hãi nghẹn ngào.

Tại sao "quỷ" lại đứng im?

Tại sao trò chơi chết tiệt này vẫn chưa kết thúc?

Chạy liên tục trong thời gian dài rất tiêu hao thể lực, đám thanh niên vốn là người thường dần cảm giác được bắp chân đau buốt, thậm chí run lên như rút gân, họ không tránh khỏi thò tay xoa nắn một chút.

Giờ có thể nghỉ ngơi, nhưng dù nghỉ vẫn khiến họ bất an.

Lo sợ mà nghĩ, tình huống gì đây?

Đây là săn sóc cho những người thể lực không tốt như họ, cho giải lao giữa giờ à?

--- Xét về mặt tâm lý, chính nhóm người chưa rõ quy tắc trò chơi này mới là người có tâm trạng nhẹ nhàng nhất.

Thỏ là "quỷ", tiếp tục vô cảm đứng im tại chỗ.

Cô nhìn màn hình lớn, nhìn thời gian không ngừng trôi đi.

Con số đỏ tươi, từ 30 phút, nhảy xuống còn 10 phút...

Thỏ chán chường thu hồi tầm mắt.

Lúc này, để xốc lại tinh thần, cô cũng chú ý tới một việc.

Ban đầu do cảm xúc dao động quá mạnh, hầu hết sự chú ý của cô dồn vào màn hình giám sát, không cẩn thận quan sát toàn cảnh căn phòng.

Ví dụ như lúc này, mặc dù hầu hết bóng đen chạy loanh quanh như thể sợ dấu chân máu kia sẽ từ chính giữa nhảy lên mặt mình, nhưng vẫn có người... Thậm chí là ba người. Bóng của họ từ đầu đến cuối vẫn ở im tại chỗ, không nhúc nhích.

Tác giả có lời muốn nói:

Game này đứa nào lười là sướng nhất, chả cần nghĩ gì hết QvQ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.