Vũ Khí Hình Người

Chương 472: Phó Bản Ngàn Người (57)



Edit: Ry

Không giống những người khác.

Thỏ ngẩn ra, nhịp tim dường như trở nên gấp rút, cơ quan trong lồng ngực bành trướng như không để cho cô thở.

Thỏ đang nghĩ...

Trong ba người đó, có một người là Nguyên Dục Tuyết à?

... Chắc chắn là vậy rồi.

Cậu ấy cũng biết chân tướng của "trò chơi".

Cho nên mới không làm gì hết, dùng thái độ tiêu cực này để chống lại.

Thỏ mím môi, dường như muốn nói gì đó. Nhưng cô biết rõ, trong không gian này dù có nói gì thì những người khác cũng không nghe được, thế nên sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.

Rõ ràng cô không tiêu hao nhiều thể lực, còn lâu mới mệt, nhưng mồ hôi lại không ngừng túa ra trên trán. Cảm giác như một chút khí phách cuối cùng giúp cô gắng gượng trôi mất, Thỏ thấy tứ chi uể oải, nhũn ra không có sức.

Trong trò chơi này có người chơi vì hi vọng sống sót mà giết hại lẫn nhau.

Cũng có người chơi như Nguyên Dục Tuyết.

Thỏ không muốn phê phán người trước, cũng không có tư cách. Huống hồ... Cô cũng vậy.

Nếu Nguyên Dục Tuyết biết chắc sẽ thất vọng lắm.

Ác niệm bị phóng đại trong lòng, thờ ơ, oán giận, tất cả tan rã vào giờ phút này, bị "lo lắng", "chột dạ" thay thế. Cô vẫn đứng tại chỗ, nhưng thái độ khi nhìn những cái bóng kia đã không còn giống trước, không còn là oán hận "báo thù", không còn là ác ý phỏng đoán, coi như kẻ địch, mà là...

Khó xử.

Thỏ mím môi.

Cô có thể thấy con số trên màn hình giám sát vẫn không ngừng thay đổi.

Nó chạy tới "4:59", Thỏ phát hiện những cái bóng chuyển động vội vàng hơn nhiều.

Họ đang tránh xa cô, tần suất dịch chuyển cũng thể hiện một sự lo âu.

--- "Trời tối" rồi ư?

Thỏ nghĩ.

Không, không đúng.

Trải qua nhiều lần giám sát tắt như vậy, họ đã quen với quy luật trò chơi, căng thẳng là thứ không thể thiếu, nhưng sẽ không hoảng loạn tới như vậy. Nhiều khả năng là họ cũng đã thấy con số tính giờ trên giám sát... Biết cô muốn làm gì.

Chắc là sợ rồi.

Tất cả đều đang sợ.

Con số tiếp tục đếm ngược, cảm xúc căng thẳng tới đỉnh điểm khiến cảm nhận về thời gian không còn rõ ràng như trước, người ta chỉ cảm thấy nhanh, quá nhanh, đảo mắt đã chỉ còn một phút ---

Cái này là lợi thế cực lớn với Thỏ.

Nó giống như là trời giúp cô, dựa theo quy luật trước đó, bây giờ là lúc "trời tối".

Những người khác không thấy cô, chỉ có thể như dê con rúc vào trong góc, để trận "đồ sát" đơn phương mở màn.

Cô có quyền quyết định ai sẽ thành "quỷ".

Thỏ hít một hơi thật sâu ---

Cô có hối hận không? Hay là vì gì khác?

Trong căn phòng "trống trải" tĩnh lặng, Thỏ chỉ nghe được tiếng bước chân của mình.

Cô đã xác định mục tiêu, ví dụ như mấy cái bóng ngay từ đầu đã điên cuồng chạy trốn. Nói là do tâm lý trả thù quấy phá cũng được, Thỏ vẫn nghi ngờ họ cố ý biến cô thành "quỷ'". Lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt, mọi thứ đều hợp lý.

Nửa phút cuối, màn hình giám sát bỗng phát ra những âm thanh "tích tắc" "tích tắc", như tiếng kim, tiếng bánh răng của đồng hồ xoay vòng. Âm thanh ấy không khó nghe, lại như tiếng thúc giục lo âu trong lòng sinh sôi, tưởng như nhịp trống dồn dập trên chiến trường, từng tiếng từng tiếng nặng nề, đầy sát khí, giục giã chiến tranh căng thẳng ---

Đó là tiếng đếm ngược của bom hẹn giờ. Và quả bom đó nằm trong tay Thỏ, sắp nổ rồi.

Thỏ bước chậm lại.

... Chỉ là không cam lòng.

Ngay từ lúc bắt đầu, Thỏ chưa từng truyền thân phận "quỷ" cho bất cứ ai.

Cô tự nhủ là mình phải một đòn tất thắng, tránh rắc rối về sau.

Nhưng đến giờ, chính cô cũng không rõ mục đích của mình là gì.

Có lẽ ngay từ đầu cô đã không có ý định đó, hoặc là ở thời khắc cuối cùng, cô đổi ý.

Cô không làm được, không thể giết hại bạn bè của mình.

Cô không muốn trở thành quân cờ bị đùa bỡn trong trò chơi.

Ngoại trừ chính cô, không ai có quyền chi phối quyết định của cô.

Thỏ bình tĩnh đứng lại, mặt mày lạnh lẽo, dường như bị ủ dột bao phủ... Những cái bóng vì thời gian sắp hết mà càng thêm bối rối hoảng loạn, cô không muốn nhìn họ nữa, nhẹ nhàng quay đi về một hướng khác.

Những cái bóng bất động --- Có lẽ là Nguyên Dục Tuyết ở phía đó.

Thỏ chậm rãi thở ra một hơi, hi vọng thời gian sẽ đếm ngược nhanh hơn một chút... Chờ chết cũng mệt thật. Huống hồ Thỏ cũng sợ nếu đợi quá lâu mình sẽ không nhịn được mà đổi ý.


Cô không phải người hiên ngang lẫm liệt gì, hối hận chỉ cách một ý nghĩ. Đứng trước cái chết, ai cũng sẽ sợ, đây không phải điều gì đáng hổ thẹn.

Thỏ thậm chí còn phát hiện tiếng đồng hồ chuyển động ngày càng vang vọng, hơi run một chút... Đến khi cảm nhận khớp ngón tay không còn linh hoạt như trước, Thỏ mới biết là mình đang run.

Mau kết thúc đi.

Mau kết thúc đi.

Cô giơ tay lên miệng, bắt đầu cắn móng để dừng cơn run rẩy sinh lý. Vì cắn quá sâu mà vị tanh bắt đầu lan tràn trong miệng, nhưng Thỏ quá căng thẳng, không hề thấy đau.

Một phút cuối, một cái bóng vẫn luôn đứng yên đột nhiên hành động ---

Thỏ như người điên nhìn chằm chằm nó, có máu chảy xuống từ môi, cô không dám chớp mắt, không dám dời sự chú ý.

Cái bóng đi thẳng tới một góc, mục tiêu rất rõ rệt.

Thỏ còn chưa kịp phân tích đã nghe được một tiếng rầm! Cô ngơ ngác chớp mắt, sau đó con ngươi khiếp sợ giãn to ---

Màn hình giám sát bị đập vỡ!

Tổn hại phải hơn 90%. Đừng nói là vỡ màn hình, đến cả đường dây điện bên trong cũng bị đứt tung tóe, không thể sửa lại. Thỏ vô thức hít hà, sau đó nhận ra là cái bóng kia đạp nát màn hình.

Có lẽ hắn chỉ phá hủy màn hình giám sát ở "không gian của mình", nhưng phản ứng dây chuyền là tất cả nhìn thấy màn hình giám sát bị đập vỡ.

Trong lòng Thỏ bỗng hiện lên một tia hi vọng, dùng cách này để ngăn chặn thời gian của trò chơi, liệu có thể phá vỡ quy tắc đếm ngược không?

Biết đâu...

Nhưng ý nghĩ vừa dâng lên đã nhanh chóng vỡ nát.

Vì Thỏ phát hiện, dù màn hình bị phá hủy thì cô vẫn có thể nghe được âm thanh trong không gian tĩnh lặng ---

"Tích tắc".

Đếm ngược tất nhiên sẽ không vì thế mà ngừng lại, quy tắc không dễ bị phá vỡ như vậy.

Thỏ khó mà miêu tả được tâm trạng mình sau những lần lên xuống liên tục như vậy.

Có lẽ là thất vọng nhỉ? Nhưng cũng không thất vọng tới vậy. Vì cô đã chấp nhận kết quả, chỉ là sợ chết mà thôi.

Cảm xúc dao động quá lớn, Thỏ không thể tính xem còn bao nhiêu giây, ngơ ngác và mờ mịt, cô bỗng nghe được tiếng "tích tắc" bên tai biến mất ---

Kết thúc rồi.

Cô gái run rẩy, tiếp tục điên cuồng cắn móng tay, lần này vị máu tươi tràn ngập khoang miệng khó mà khiến cô làm lơ.

...

Trò chơi đã kết thúc.

Đèn trong phòng bỗng tắt, khi nó sáng lên lần nữa, mọi bóng tối rút đi, toàn cảnh căn phòng hiện lên không một góc khuất.

Tất cả xuất hiện trong phòng, sững sờ nhìn bạn bè đột nhiên đứng ngay bên cạnh ---

Tiểu A, Tiểu B, Tần Mông, Tiểu C, tất cả đều ở đây. Và, ánh mắt của mọi người tập trung vào Thỏ ở chính giữa phòng, cùng với ---

Nguyên Dục Tuyết.

Giây cuối cùng trước khi đếm ngược kết thúc, Thỏ đã giẫm lên bóng của Nguyên Dục Tuyết.

Hoặc đúng hơn là Nguyên Dục Tuyết đã chủ động đi tới, để bóng của mình dưới chân "quỷ".

Cậu trở thành con quỷ mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.