Vũ Khúc Tình Ca

Chương 10: Nên khóc hay nên cười?



Hôm nay Hàng Khánh không vuốt keo, tóc mái dài che đi cái trán cao cao khiến cậu ta trông trẻ con đi vài phần so với lúc vuốt lên. Đi cùng cậu ta đương nhiên là Vũ Mộc, và còn có một người trông lạ mặt khác nữa. Có lẽ là bạn cùng lớp. Bọn họ đang nói cái gì đó có vẻ rất vui...

Mà tôi trông thấy Hàng Khánh thì tim lại nhảy dựng lên, đập loạn xạ không ngừng. Khổ lắm, cả năm mới thấy Hàng Khánh của tôi xuống căng tin ấy mà! Không biết vì gì mà hôm nay cậu ta xuống đây nữa. Mà thôi, tôi chẳng quan tâm, được nhìn mặt đã là vui lắm rồi.

"Kìa. Đỗ Lương Bình đấy." Hương Nha lí nhí nói với bọn tôi, mặt nó còn ửng hồng lên nữa. Quả thực có chút dọa người mà. Không ngờ còn có người có thể khiến Hương Nha rời mắt khỏi thức ăn!

Tôi đánh mắt theo ánh nhìn của Hương Nha đến chỗ người lạ mặt đi cùng Hàng Khánh và Vũ Mộc. Thì ra đấy chính là crush của bạn tôi, Đỗ Lương Bình. Nom vẻ bề ngoài của cậu ta cũng không đến nỗi, đương nhiên không thể so sánh với Hàng Khánh của tôi nhưng cũng tạm cho là kém hơn Vũ Mộc một chút. Vậy nên đi cùng một kẻ lãng tử, một kẻ lạnh lùng thì cậu ta với cặp kính dày cộp nhiễm nhiên biến thành một kẻ mọt sách đích thực. Đã thế hành động của Đỗ Lương Bình lại thập phần rụt rè khiến tôi thực sự cảm thán cho cái sự học của cậu ta. Gà công nghiệp! Hậu quả của việc dùng cám quá đà là đây! Khẩu vị của Hương Nha đúng thật là đặc biệt! 

Tất nhiên, các bạn có thể lựa chọn không tin lời tôi, vì người ta thường nói "Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi" còn gì.

"Đỗ Lương Bình..." Lăng Nhạn nghiêng đầu đánh giá cậu ta một hồi, ánh mắt híp lại đúng kiểu chọn rau ngoài chợ rồi phun ra một câu không đầu không cuối: "Ra là thế..."

Hương Nha nghe Lăng Nhạn nói vậy đương nhiên sinh nghi, ánh mắt đề phòng nhìn nó: "Này! Mày có ý gì đấy?"

Thôi được rồi, phải công nhận là cô bạn này của tôi khá giản đơn đi. Hoặc cũng có thể do tôi quá nhút nhát hay là sống hướng nội gì đó cũng được.

Cũng bởi vậy mà chuyện sau này giữa chúng tôi lại thành ra một mớ hỗn độn...

"Trông cũng bình thường! Mắt nhìn của Lăng Nhạn đâu có thấp như cậu!" Đang lúc gay gắt thì Nhu Ngọc cốc đầu Hương Nha một cái phàn nàn. Lúc đưa tay xuống còn thuận tiện lấy một miếng bánh nhét vào miệng Hương Nha "Ăn đi."

Tôi trông bọn họ mà phì cười ra một cái, kỳ thực nếu bốn chúng tôi là chị em thì có lẽ Hương Nha sẽ chiếm vị trí em út rồi!

Hương Nha không bằng lòng nhìn Nhu Ngọc rồi đưa tay ấn miếng bánh vào, miệng còn cố nói: "Quá đáng!"

"Kìa."

Tôi còn đang mải cười Hương Nha thì Nhu Ngọc hất cằm về phía sau ra hiệu. Đương nhiên tôi biết hành động ấy nghĩa là gì, crush của tôi nhất định là đi qua đây! À không, cũng có thể là crush của Hương Nha?

Nghĩ rồi tôi rất điêu luyện mà đẩy lông mày với Nhu Ngọc ý muốn xác định lại, nhưng có vẻ cô nàng không tập trung cho lắm, vậy nên tôi đành tự mình quay đầu lại.

Một cảm giác mềm mềm ở trên đầu làm tôi giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã nghe giọng nói cợt nhả quen thuộc: "Chu tiểu muội muội, em còn rảnh ở đây tán gẫu à?"

Chu Vũ Mộc.

Tôi lấy cái bánh ngọt trên đầu xuống, ánh mắt đánh sang Hàng Khánh bên cạnh gật đầu bẽn lẽn chào hỏi một cái rồi quay sang trừng mắt với Vũ Mộc: "Ôn thi cũng phải xả hơi chứ?"

"Phì.." Ông anh họ tôi đột nhiên cười rộ lên trào phúng: "Em cũng có stress cơ à? haha Anh chắc phải bảo mẹ giảm bớt áp lực thôi..."

Đột nhiên nhắc tới bác gái khiến tim tôi lại thon thót, càng không quên lườm anh ta một cái, đồ sao chổi!

"Đồ..." Tôi đang định mắng anh ta thì cậu bạn Đỗ Lương Bình từ đằng sau như thể lấy hết dũng cảm, tay ôm ba chiếc bánh ngọt để lên bàn, giọng ấp úng "Cái này... các cậu ăn ngon miệng nhé."

Hành động này của cậu ta rơi vào bốn đôi con mắt chúng tôi lại thành ra những suy nghĩ khác nhau.

Bánh ngọt?

Tôi trộm liếc Hàng Khánh một cái nghi hoặc, tình tiết này có phải hơi quen mắt?

Ai ngờ lại đúng lúc cậu ta nhìn tôi cười khiến tôi không khỏi hóa đá mấy giây rồi lập tức cúi gằm mặt vào cái bánh Vũ Mộc vừa đưa mà bắt đầu vẽ ra thuyết âm mưu. Bánh ngọt, Hàng Khánh, Lăng Nhạn, Đỗ Lương Bình...

Tôi nên suy nghĩ theo chiều hướng nào đây?

Hàng Khánh thích Lăng Nhạn như tôi vẫn thường nghĩ, hay là Đỗ Lương Bình mới thích Lăng Nhạn?

Tôi có thể thấp về IQ nhưng về phương diện tình cảm thì tôi có thể lấy kinh nghiệm hơn năm năm yêu đơn phương ra mà nói, tôi không hề ngu ngốc!

Nếu theo chiều tích cực với tôi, tức là Đỗ Lương Bình mới thích Lăng Nhạn... vậy thì...

Tôi khẽ nhìn sang Hương Nha bên cạnh, ngược lại với tôi, có vẻ cậu ta không nghĩ nhiều như thế. Hương Nha còn đang híp mắt cười nói cảm ơn với Lương Bình, trông vô cùng hạnh phúc.

Cái này tôi hiểu, mấy lần Hàng Khánh đưa vở cho tôi mượn, tâm trạng của tôi cùng Hương Nha lúc này cũng không khác là mấy.

Theo tư duy ấy, tôi lại chuyển sang nhìn Lăng Nhạn. Cậu ta lại đặc biệt vô cùng bình thản cầm chiếc bánh ngọt rồi nói cảm ơn với Đỗ Lương Bình.

Tôi thề với các bạn là chuyện xảy ra trong phạm vi một mét vuông tôi đang ngồi này lại thành ra vô cùng phức tạp trong cái não nhỏ của tôi. Tỷ như là Hương Nha ánh mắt hạnh phúc nhìn crush của mình, đương nhiên cậu ấycũng không phát hiện ra, crush của cậu ta lại đang dùng chính ánh mắt ấy để nhìn Lăng Nhạn - bạn thân của Hương Nha.

Lúc trước ôm suy nghĩ tình tay ba giữa tôi, Hàng Khánh và Lăng Nhạn đã khiến tôi thấp thỏm không yên, nay tận mắt nhìn thấy tình tay ba giữa Hương Nha, Lương Bình, Lăng Nhạn lại càng khiến tôi rối rắm hơn. Quả thực trên đời này, tình tay ba đúng là thứ tình cảm lằng nhằng và cẩu huyết nhất!

Và thứ tình cẩu huyết như tiểu thuyết ngôn tình ấy quả thực đã xảy ra với bốn chúng tôi...

Đưa mắt nhìn nốt sang Nhu Ngọc, tôi lại thấy được một nét gì đó mất bình tĩnh của cậu ấy. Mặc dù chỉ là thoáng qua nhưng vô cùng dễ nắm bắt...

Một ngọn lửa nhỏ, đã âm ỉ cháy trong lòng các cô gái của tôi tự bao giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.