Vũ Khuynh Thành lần đầu tiên biết thế nào là ghét một người đến như vậy. Khoảnh khắc nàng nhìn thấy Hiên Viên Tiếu Điệp cả người quần áo mỏng manh triền lên người Tiêu Dạ Thần, tâm như co rút lên lại. Vũ Khuynh Thành mâu quang tràn đầy lửa giận quát:
“ Hiên Viên tiểu thư, ngươi đây là làm cái gì?”
Hiên Viên Tiếu Điệp không ngờ Vũ Khuynh Thành lại xuất hiện đúng lúc này, một thoáng ngỡ ngàng, kinh ngạc, bối rối cùng xấu hổ….khiến cho nàng ta ngẩn ra, không biết là gì cả. Vũ Khuynh Thành nhanh chóng lại xem Vũ Thiên Bình, đưa tay bắt mạch, một thoáng cau mày. Nhẹ nhàng ôm lấy tiểu hài tử đặt lên giường, lạnh lùng nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp
“ Hiên Viên tiểu thư, ngươi có biết giờ phút này ta thật hối hận lúc trươc để cho hổ mang cắn ngươi đến chết không. Ngay cả tiểu hài tử như vậy cũng ra tay được sao?”
Vũ Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Tiêu Dạ Thần, những ngón tay bấu vào da thịch ứa máu, cả người đỏ bừng, đã bắt đầu mê mang không còn rõ thần chí, hắn đây là bị làm sao vậy. Lúc nãy tức giận cho nên không để ý rõ tình trạng của hắn, bây giờ nhìn thấy Tiêu Dạ Thần như vậy, Vũ Khuynh Thành tràn đầy hoang mang đi đến bên hắn
“ Hắn…hắn đây là bị làm sao vậy..?” Vũ Khuynh Thành nghẹn ngào hỏi. Trông hắn khó thở như sắp chết vậy. Vừa nghĩ đến Tiêu Dạ Thần sẽ chết, Vũ Khuynh Thành cảm giác từng đợt trừu đau, cả người hết sức lực. Hiên Viên Tiếu Điệp xấu hổ, này không thể nói là nàng hạ hắn xuân dược đi
“ Hiên Viên Tiếu Điệp rốt cuộc ngươi cho hắn ăn gì?,…” Vũ Khuynh Thành bắt mạch cho Tiêu Dạ Thần, khuôn mặt từ trắng biến sang hồng, từ hồng biến sang đen, này hạ lưu xuân dược gì đó, sao nàng ta có thẻ cho Thần ăn được. Với lại này là tối nguy hiểm xuân dược, nếu không giải kịp sẽ chết a.
Hiên Viên Tiếu Điệp khẽ cắn môi, lạnh lùng nói: “ Vũ Khuynh Thành, vì sao ngươi đến sau hắn lại yêu ngươi, rõ ràng, rõ ràng ta là người đến trước, rõ ràng ta bên cạnh hắn hai năm, nhưng hắn không liếc ta dù chỉ một lần. Tại sao duy độc với ngươi lại tốt như vậy, ngươi có cái gì tốt chứ?”
“ Đủ! Hiên Viên Tiếu Điệp, ta không biết ta có gì tốt, nhưng mà ít ra ta sẽ tuyệt không hại hắn dù chỉ một chút, ngươi không phải là yêu hắn, chẳng qua đây là độc chiếm dục thôi. Ngươi từ nhỏ được sủng ái, có ai dám trái ý ngươi, chỉ có hắn lạnh lùng đối ngươi, cho nên ngươi cảm thấy đặc biệt, ngươi muốn chinh phục hắn, muốn cho hắn cũng sủng ái ngươi, đúng không?” Vũ Khuynh Thành lạnh lùng thốt từng tiếng, mỗi lời nói như là mũi dao đâm vào tim Hiên Viên Tiếu Điệp
“ Ngươi nói bậy, ta đây là thật yêu thật yêu hắn, ngươi nói bậy..” Hiên Viên Tiếu Điệp tức giận, âm thanh mê mang hòa bối rối, mơ màng bước ra khỏi cửa, thanh âm nhàn nhạt đau thương. Nàng thật sự thích hắn, hai năm trước, hắn cứu nàng khỏi tay đạo tặc, dung mạo của hắn, khí phách của hắn…khiến nàng say mê, quyến luyến. Cái cảm giác sơ luyến ngượng ngùng ấy đến nay nàng vẫn chưa quên, sao có thể nói nàng chỉ là muốn chinh phục hắn được. Nàng thật sự…yêu hắn nha!!
Nhìn bóng lưng hoảng loạn của Hiên Viên Tiếu Điệp, Vũ Khuynh Thành có chút cười khổ, xem ra nàng nói như vậy khiến cho nàng ta tổn thương rồi, nhưng mà nàng cũng không quan tâm nhiều như vậy, nữ tử đó quả thật đáng ghét, khiến cho Thần bị như vậy, còn có Thiên nhi còn hôn mê bất tỉnh.
“ Thần, Thần….” Vũ Khuynh Thành lay lay Tiêu Dạ Thần, với ý đồ gọi tỉnh hắn
Tiêu Dạ Thần cả người đã đến cực hạn rồi, hắn thừa nhận mình so ra còn hơn Liễu Hạ Huệ a. Dục vọng trong người hắn như ma quỷ kêu gào khiến toàn thân hắn nóng bỏng vô cùng, hắn chỉ biết hắn cần thư giải. Bỗng một bàn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt của hắn, bàn tay mang hơi lạnh nhẹ nhàng khiến cho hắn cảm thấy dễ chịu vô cùng, mùi hương thoang thoảng quen thuộc, âm thanh nhàn nhạt lo lắng khiến cho Tiêu Dạ Thần có chút tỉnh táo
“ Thần…uh!” Chưa kịp mở miệng đã bị một phiến mềm mại chặn lấy, Vũ Khuynh Thành tức thời đầu óc trống rỗng, ngây ngốc nhìn dung nhan tuấn mỹ của hắn ngay sát khuôn mặt nàng. Đôi môi nóng rực khiến cho Vũ Khuynh Thành biết được, mình đang bị Tiêu Dạ Thần hôn. Bá đạo đoạt lấy, nụ hôn mãnh liệt như hỏa, Tiêu Dạ Thần ghì chặt lấy cổ của Vũ Khuynh Thành, hôn thật sâu, nụ hôn nóng rực như lửa những cũng không mất ôn nhuận cùng nhu tình, cái lưỡi của hắn nhẹ nhàng mơn trớn hàm răng của nàng, cả người nàng như nghẹt thở.
Vũ Khuynh Thành định mở miệng ngăn cản nhưng chưa kịp lên tiếng cái lưỡi của hắn đã chui vào trong miệng nàng, hai cái lưỡi quấn lấy, nhẹ nhàng triền miên. Vũ Khuynh Thành cảm thấy cá người như hòa tan trong nụ hôn nóng bỏng nhưng không mất nhu tình ấy, một chốc thất thần. Cho đến khi bàn tay của hắn đưa vào vạc áo của nàng, Vũ Khuynh Thành chợt tỉnh, âm thanh đau lòng: “ Thần, ngươi không sao chứ” ( Nam Cung Dao: cái này là cực hạn của ta rồi =’=)
Một câu nói nhu tình khiến cho cái kẻ đang làm loạn kia sực tỉnh, hắn có chút bối rối đẩy nàng ra, Tiêu Dạ Thần cả người mặc dù dục vọng đang kêu gào nhưng hắn chưa mất đi hoàn toàn lí trí, hắn không muốn tổn thương nàng, hắn có thể tổn thương bất cứ ai trong thiên hạ nhưng nàng thì không được, nàng là cả đời này hắn yêu, hắn dùng ôn nhu đối đãi, là hắn tâm, hắn tình, hắn cả thiên hạ. Làm sao hắn có thể tổn thương đến Thành nhi của hắn được cơ chứ, cho nên Tiêu Dạ Thần bối rối đẩy ra Vũ Khuynh Thành. Hắn không muốn hủy hoại trong sạch của nàng, trong lòng hắn không ai thuần khiết như nàng, không ai có tư cách nhuốm bẩn nó dù là hắn, hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình được
“ Thành nhi, ta không sao, nàng ra ngoài..một lát ta sẽ ổn thôi..” Tiêu Dạ Thần mặc dù cả người đau đớn nhưng vẫn điềm nhiên ôn nhu nói, chỉ là cả người mồ hôi ước đẫm đang bán đứng hắn
“ Thần, đừng tùy hứng, ngươi nên biết mình trúng độc gì…” Vũ Khuynh Thành thở dài, vì hắn lau đi mồ hôi. Hơi lạnh từ bàn tay nàng chạm vào chẳng khác nào đang đốt lửa đối hắn, Tiêu Dạ Thần cười khổ
“ Thành nhi, nghe lời..ta thật không sao…” Tiêu Dạ Thần bấu thật chặt móng tay vào da thịt của mình, cả người phiếm đỏ, máu từ bàn tay uốn lượn. Đôi bàn tay ấm áp hữu lực, đôi bàn thay thanh tú nhưng không mất cứng rắn mạnh mẽ ấy, Vũ Khuynh Thành đè lại động tác của Tiêu Dạ Thần, âm thanh lạnh lùng: “ Thần, ngươi đã hứa với ta không làm bị thương chính mình”
Tiêu Dạ Thần kinh ngạc nhìn Vũ Khuynh Thành điểm huyệt của mình. nàng từ khi nào biết võ công vậy? Nhưng mà động tác tiếp theo của Vũ Khuynh Thành khiến cho Tiêu Dạ Thần cả người sững lại, y kinh ngạc vấn: “ Thành nhi, nàng đang làm gì?” Vì cả người không còn khí lực cho nên thanh âm cũng chỉ là nhẹ nhàng rên rĩ
“ Thần, máu của ta có thể trị bách độc, như vậy ngươi sẽ không sao rồi…” Vũ Khuynh Thành ôn nhu nói, một vết cắt rõ rệt nơi cổ tay, huyết bắt đầu chảy…Nếu không giải được độc hắn sẽ chết nha, nếu như đem hắn đến kỹ viện, nhìn một nữ nhân nào đó đụng đến hắn, Vũ Khuynh Thành chỉ vừa nghĩ đến đây thôi đã thấy cả người đau xót vô cùng, nhưng nàng không thể để cho hắn có việc gì được. Nàng từng ăn Chu giáng hồng, có thể bách độc xâm nhậm, cho nên máu của nàng cũng là kỳ dược hiếm thấy. Thần! ngươi đã hứa cả đời làm bảo tiêu của ta cho nên ta tuyệt đối không để ngươi nuốt lời, Vũ Khuynh Thành khẽ cười, dịu dàng..
Tiêu Dạ Thần, tâm tính tiêu sai không nhiễm khói lửa nhân gian
Tiêu Dạ Thần tùy tâm, phong khoáng, y bản tính rộng lượng cho nên cũng chưa có kẻ thù nào cả
Y chưa bao giờ thật sự căm ghét một ai, nhưng mà giờ khắc này đây y thật sựu ghét Hiên Viên Tiếu Điệp vô cùng
Nếu không phải nàng ta hạ dược y đã không bị như vậy
Nếu nàng ta không hạ dược, Thành nhi của y sẽ không phải dùng máu của mình để cứu y
Tiêu Dạ Thần thề nhất định nợ này hắn sẽ đòi lại gấp trăm lần, nghìn lần
Vũ Khuynh Thành cả người có chút tái nhợt, cầm máu, lấy lụa cẩn thận bao lấy vết thương. Nàng cười khẽ nhìn Tiêu Dạ Thần chìm sâu vào giấc ngủ. Có lẽ mị dược đã được giải, khuôn mặt của y cũng đã bớt đỏ. Chu giáng hồng quả nhiên kì dược, giải được bách độc cho dù là mị dược. Tay nàng nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của y, một chốc thất thần. Đôi mày kiếm tràn đầy anh khí khiến cho khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân của y khiến cho người ta không thể nào nhẫm lẫn được, y là nữ. Hàng mi dài thật dài, cong cong thật đẹp. Cái mũi cao cân xứng như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ của thượng thiên, bạc thần tà mị gợi cảm. Vũ Khuynh Thành khẽ sờ môi của mình, độ ấm vẫn còn lưu nơi đó. Bất giác khóe môi vẽ nên nét cười tuyệt mĩ, đôi gò má nhàn nhạt phấn hồng…
Mặc dù muốn bên cạnh hắn thêm một lát nữa, nhưng mà Bình nhi tình trạng cũng không được tốt lắm, Vũ Khuynh Thành khe khẽ thở dài, truyền nội lực điều hòa khí quyết cho tiểu hài tử. Hiên Viên Tiếu Điệp ra tay cũng thật độc ác, hài tử còn nhỏ như vậy!!
“ Tiểu bạch, nhớ coi chừng Thiên nhi…” Vũ Khuynh Thành vuốt đầu tiểu bạch hổ. Sau đó cất bước ra khỏi phòng, nàng cần một chút dược liệu
“ Khuynh Thành, có chuyện gì vậy, lúc nãy Tiếu Điệp tỷ tỷ quần áo xộc xệch chạy về phòng, khóc không ngừng, hỏi gì cũng không nói…” Liễu Cô Tuyết từ đằng xa chạy vào lo lắng hỏi
Vũ Khuynh Thành lạnh lùng cười: “ nàng ta làm gì thì chính nàng ta rõ.” Thái độ lạnh nhạt như vậy lần đầu tiên Liễu Cô Tuyết nhìn thấy Vũ Khuynh Thành như vậy, có chút giật mình, đợi cho nàng tỉnh lại, Vũ Khuynh Thành đã ra khỏi Liễu phủ
“ Này, rốt cuộc là chuyện gì a?” Liễu Cô Tuyết khó hiểu, người người bí ẩn, haiz! Dạo này mọi chuyện cứ xảy ra không ngừng, không ai bồi nàng cùng đi chơi chán chết đi được. Đại hội võ lâm thì vài ngày nữa mới đến, xem ra tới xem náo nhiệt có vẻ hơi lâu nha