Vũ Khuynh Thành

Chương 57: Lại thấy hiên viên tiếu điệp



“Ngươi là ai?...” âm thanh tràn đầy đề phòng, nữ tử khoảng chừng hai mươi tuổi, ngũ quan xinh đẹp, môi hồng răng trắng, đôi con ngươi xinh đẹp tràn đầy u uất khiến cho dung nhan thanh lệ kia mất đi một phần thanh xuân tươi tắn.

“ A..aa..a..không ngờ giang hồ đệ nhị mỹ nhân Hiên Viên đại tiểu thư lại như hôm nay…” nữ tử khóe môi cong cong tiếu dung, một thân xiêm y hoa quý, ba ngàn tóc đen vấn ngọc châu sai càng tôn lên vẻ ung dung cao quý của nàng. Từ tốn nâng lên cốc trà, tao nhã uống một ngụm, động tác thong thả tự nhiên, khí chất hơn người, nữ nhân này tuyệt đối không phải tầm thường, lý do gì lại đến tìm mình? Hiên Viên Tiếu Điệp mê hoặc.

“ Chậc! đường đường là một mỹ nhân như hoa như ngọc vì một Tiêu Dạ Thần lại ra nông nỗi này, đáng tiếc..đáng tiếc a…” nữ tử cười giễu.

“ Đừng nhắc đến hắn…” Hiên Viên Tiếu Điệp hét lớn, hành vi có chút điên cuồng. Mỗi khi nhắc đến ba chữ Tiêu Dạ Thần này nàng điều đau từng khúc ruột, nam nhân đó quả thật vô tình. Ai nói hắn ôn nhuận như nước, ai nói hắn lòng dạ to lớn? năm đó nàng khiến hắn trúng xuân dược khiến cho hắn nổi giận muốn bóp chết nàng, đại ca đem nàng nhốt tại Hiên Viên sơn trang, hơn ba năm nay không cho phép ra ngoài, lại ép nàng lấy người nàng không thích, đại ca trước kia không có như vậy, hắn rất yêu chiều nàng dù nàng muốn cái gì hắn cũng sẽ mỉm cười đáp ứng vậy mà vì một Vũ Khuynh Thành lại đem nàng nhốt ở đây ba năm trời. Lúc trước, khi bị ca ca đưa từ Liễu phủ về đến Hiên Viên sơn trang nàng bị sốt cả ba ngày ba đêm, sau đó lại nổi bang, hột đỏ đầy mặt, phải mất ba tháng mới lành, nam nhân đó khiến cho nàng bị như vậy, biểu sao nàng không hận?

“ Haiz! Đừng tức giận, Tiêu Dạ Thần đó không đáng trách, có trách thì trách Vũ Khuynh Thành thôi…” nữ tử yêu diễm cười, đôi con ngươi nhàn nhạt tính kế, Hiên Viên Tiếu Điệp dù điêu man tùy hứng nhưng không âm hiểm giả dối, làm sao có thể thoát khỏi tính kế của nữ tử điêu luyện này được? nghe nữ tử kia nói vậy, Hiên Viên Tiếu Điệp ngừng lại hành vi điên cuồng của mình, đôi con ngươi tràn đầy oán hận. Vũ Khuynh Thành… làm sao lại không oán không hận nàng ta được, hận Tiêu Dạ Thần một thì oán Vũ Khuynh Thành mười. Nếu không có nàng ta, Tiêu Dạ Thần có đối với nàng lạnh nhạt hờ hững như vậy, nếu không có nàng ta, ca ca của nàng cũng không đạm mạc với nàng như vậy, nếu không có nàng ta..nàng đâu có đau đớn đến như vậy, Vũ Khuynh Thành..!...Vũ Khuynh Thành ba từ này như liều thuốc độc, độc tính nhất ăn mòn lí trí của nàng, ăn mòn lương tri của nàng. Yêu càng nhiều hận càng sâu, nhất là những cảm tình đơn phương mất lí trí, Hiên Viên Tiếu Điệp…chính là người như vậy, vì không có được cho nên oán hận những người xung quanh, ai…

“ Có muốn trả thù không?...”  nữ tử mỉm cười, ôn nhu nỉ non, khiến cho kẻ đang mất lí trí như Hiên Viên Tiếu Điệp như bắt được ánh sáng le lói trong chốn u tối nàng ta đang vùng vẫy. Trả thù? Đúng vậy, nếu như…..nếu như Vũ Khuynh Thành chết nàng sẽ có tất cả…!! nghĩ đến đây bất giác Hiên Viên Tiếu Điệp nở nụ cười xinh đẹp, mê muội, vì đang ngây ngất với viễn tưởng của mình cho nên nàng ta không để ý đến ánh mắt chán ghét của nữ tử ngồi đối diện mình.

‘Hừ! đúng là kẻ điên..’ nữ tử mỉm cười, nụ cười yêu mị vô cùng, tiếp tục thưởng thức tách trà trên tay, khóe môi cong lên tiếu dung tuyệt mĩ. Trò hay sắp bắt đầu, Tiêu Dạ Thần…ngươi gặp lại ta sẽ kinh ngạc như thế nào nha? Nữ tử khe khẽ cười, Vũ Khuynh Thành..để xem lần gặp mặt sắp đến, nàng muốn xem thử, nữ tử khiến cho kẻ lãnh tình như Tiêu Dạ Thần cam nguyện khuynh đảo sẽ như thế nào, lại khiến cho y mờ mịt tìm kiếm bốn năm trong tam quốc, khiến cho y trả giá nhu tình nhiều như vậy.

“ Không thấy..?”  Vũ Khuynh Thành cau mày tìm kiếm khắp nơi, rõ ràng lúc nãy nàng vẫn còn thấy nó ở trong vạc áo mà. Đó là cây đào mộc trâm hắn tặng cho nàng, sao lại có thể đánh mất được kia chứ? Vũ Khuynh Thành nhíu mi, không lẽ bị rơi ở đâu sao?

“ Có phải ngươi đang tìm cái này….” một bàn tay trắng nõn đưa cây đào mộc trâm ra trước mặt Vũ Khuynh Thành

“ Cảm ơn..” Vũ Khuynh Thành vui vẻ cười, cầm thanh đào mộc trâm lên xem xét. Ngẩng đầu nhìn chủ nhân của đôi bàn tay trắng nõn ấy, Vũ Khuynh Thành ngây người, nhưng chỉ một thoáng qua, lại ung dung cười khẽ nói: “ Hiên Viên tiểu thư, lâu rồi không gặp”

“ Ân…” Hiên Viên Tiếu Điệp kiềm chế trong lòng muốn bóp chết nữ nhân này trước mặt, ôn nhu cười: “ Khuynh Thành cô nương, ba năm này ngươi khỏe chứ?”. Vũ Khuynh Thành nghi hoặc nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp, nữ nhân này lại dở trò gì đây, Hiên Viên Ngạo không biết làm gì mà để cho nàng ta tự tại ở chỗ này, không sự Thần ra tay sao. Nghĩ vậy nhưng vẫn trả lời theo bản năng: “ ta tốt lắm, tạ Hiên Viên tiểu thư quan tâm.”  âm thanh, ngữ điệu vẫn lạnh đạm ung dung như vậy. Vũ Khuynh Thành! Ngươi biết không, ta thật chán ghét bộ dạng này của ngươi, dù có chuyện gì xảy ra vẫn một thái độ như vậy khiến cho người ta muốn nổi điên, Hiên Viên Tiếu Điệp ánh mắt chợt lóe lên lạnh lùng nhưng rất nhanh biến mất. Vũ Khuynh Thành vì mãi suy tư cho nên không để ý.

“ Khuynh Thành cô nương, không biết Tiêu ca ca ở đâu vậy…ta muốn xin lỗi hắn…” Hiên Viên Tiếu Điệp dịu dàng cười, sóng mắt lưu chuyển ôn nhu như nước, nàng cười nói: “ Khuynh Thành cô nương, ta muốn gặp huynh ấy xin lỗi chuyện ba năm về trước, haiz! Những gì của mình thì không thể cưỡng cầu, hi vọng lời xin lỗi sau ba năm này không quá muộn. Khuynh Thành cô nương…tha lỗi cho ta chứ?”

Vũ Khuynh Thành ngập ngừng nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp, nữ nhân này thật sự hối lỗi sao? Vũ Khuynh Thành nhíu mi, đạm đạm lo lắng, tuy biết nàng ta không quá thật tình nhưng mà nàng cũng không thể thất lễ được, với lại nếu nàng ta thật tình mà tại nàng đa nghi quá thì sao? Vũ Khuynh Thành khe khẽ thở dài, Hiên Viên Tiếu Điệp hi vọng lần này ngươi thực lòng, nếu như không biết hối cãi đừng trách ta đây không niệm tình. Ai cũng có giới hạn của bản thân, ngươi phạm một lần ta có thể tha cho ngươi một lần, ngươi biết hối lỗi ta cho ngươi cơ hội sửa chữa, thế nhưng nếu ngươi cứ chấp mê bất tỉnh, ta…không thể cho ngươi cơ hội thứ hai đâu…

“ Được rồi.., ta dẫn ngươi đi tìm hắn…” Vũ Khuynh Thành nhẹ giọng nói. Hiên Viên Tiếu Điệp vui vẻ cảm tạ sau đó đi theo Vũ Khuynh Thành đến Tiêu Tương các, khóe môi cong lên nụ cười đắc ý. Vũ Khuynh Thành, màn hay đang diễn ra, hi vọng ngươi đừng để cho ta thất vọng nha.

Men theo hướng bắc Liễu phủ, nơi ấy khá thanh tĩnh mộc mạc, nơi đây tên gọi Tiêu tương các. Vũ Khuynh Thành cùng Hiên Viên Tiếu Điệp chậm rãi bước đến, hương vị cây cỏ theo gió phả vào lòng người, chợt thấy lòng yên tĩnh lạ. Vũ Khuynh Thành khẽ mỉm cười, gió thổi ba ngàn tóc đen tùy ý phi vũ, hồng y nhè nhẹ tung bay, dung nhan đẹp như họa, đôi thủy mâu câu hồn người nhàn nhạt ôn nhu hòa noãn ý, bất giác khiến cho Hiên Viên Tiếu Điệp đi bên cạnh ngẩn ngơ. Nữ tử này quả thật quá đẹp, dù thật sự chán ghét cùng oán hận nàng ta nhưng Hiên Viên Tiếu Điệp không thể phủ nhận dung nhan khuynh thế này của Vũ Khuynh Thành, không chỉ vậy mà khí chất ôn noãn cùng đạm mạc tuy đối lập nhưng lại vô cùng hài hòa đối với nữ tử này. Có chăng là vì thế, Tiêu ca ca cùng đại ca của nàng..mới nghiêng tình nhiều đến như vậy? Hiên Viên Tiếu Điệp một thoáng thất thần.

“ Có người…?”  Vũ Khuynh Thành kinh ngạc, bình thường Tiêu Tương các hiếm khi có người xuất hiện, chỉ có nàng cùng hắn, hôm nay là vị khách nào đây? Vũ Khuynh Thành từ từ bước đến thư phòng, định gõ cửa thì âm thanh từ bên trong vọng ra khiến cho nàng sắc mặt cứng ngắc…

Cánh cửa không đóng kín lại, khẽ hỡ cũng đủ cho nàng nhìn thấy hai bóng dáng bên trong dây dưa lẫn nhau, một nữ nhân và một nam nhân, nam nhân này quá quen thuộc, chỉ cần một cái liếc mắt nàng cũng đủ nhận ra đó là ai, còn nữ nhân kia…nàng không rõ, chỉ là thanh âm lanh lãnh này cho thấy người này chắc chắn là một mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc.

“ Tiêu ca ca, người ta nhớ huynh nha…” âm thanh ôn nhuận như nước

“ Ngoan! Tuyết nhi, đợi ta làm xong mọi việc sẽ cùng muội đi tiếu ngạo giang hồ, đến lúc đó muội muốn gì ta làm cái đó được không…” âm thanh khàn khàn trầm thấp, âm thanh này ấm áp quen thuộc vô cùng, âm thanh ấy như dòng suối ấm lướt qua lòng nàng giờ khắc này lại như từng mũi kim đâm vào trong lòng vậy, đau đến nghẹt thở.

“ Huynh nha! Không phải huynh thích Vũ Khuynh Thành rồi đấy chứ…” âm thanh có chút giận dỗi

“ Ha hả, tuyết nhi! Muội không biết sao? Trong lòng ta chỉ có muội mà thôi, Vũ Khuynh Thành, nữ nhân ấy chẳng qua chỉ là trò đùa giải trí thôi, chơi chán sẽ bỏ…” âm thanh nhu tình sủng nịnh, nam nhân trêu đùa nữ nhân bên trong. Từng lời, từng chữ…điều khiến cho nàng…chết lặng!

“ Hừ! nhưng người ta thấy huynh rất quan tâm săn sóc cho nữ nhân kia..” nữ tử trong phòng không phục, lớn giọng nói nhưng hành động nũng nịu kia khiến cho nam nhân không thể chán ghét được

“ Tuyết nhi, đừng giận..! Vũ Khuynh Thành ấy có võ công rất cao cường, ta chỉ muốn đợi cho nàng ta không đề phòng sau đó rút hết công lực của nàng ta, Tuyết nhi! Chẳng phải muội rất thích Chu giáng hồng sao? Vũ Khuynh Thành ấy thật đáng chết khi ăn hết năm quả, đợi ta phế bỏ võ công nàng ta, dùng huyết nàng ta chế thành mỹ dung cho muội, như vậy Tuyết nhi của ta sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nha…” y cười cười nói, âm thanh ôn nhuận vô cùng…

Trong phòng, hai người, một nam một nữ tha hồ tán tỉnh, vui đùa, tựa như tình nhân lâu ngày mới gặp nói cho thỏa lòng vậy, âm thanh nữ tử ôn nhu cười, âm thanh nam nhân trầm thấp hữu lực, ấm áp ôn nhuận… văng vẳng bên tai nàng, Vũ Khuynh Thành khe khẽ cười, một nụ cười ôn nhu tuyệt mĩ..

“ Khuynh..Khuynh Thành..cô nương..không sao chứ…” Hiên Viên Tiếu Điệp hốt hoảng đuổi theo Vũ Khuynh Thành, gương mặt tràn đầy lo lắng, hoang mang. Vũ Khuynh Thành thùy hạ mi mắt, hàng mi dài thật dài che đi ánh nhìn của nàng, Hiên Viên Tiếu Điệp phẫn nộ nói: “ đừng đau lòng, không ngờ Tiêu ca ca lại là người như vậy, thật quá thất vọng, Khuynh Thành cô nương, nam nhân nhứ thế không có cũng vậy.!” Vũ Khuynh Thành lặng yên không nói, Hiên Viên Tiếu Điệp nhìn thấy Vũ Khuynh Thành im ắng càng thêm ra sức sỉ nhục Tiêu Dạ Thần. Vũ Khuynh Thành hờ hững nhìn nàng, môi đỏ mọng khẽ mở: “ câm miệng!”

“ Khuynh Thành cô nương…ngươi nói gì?” Hiên Viên Tiếu Điệp nghi vấn, nàng nghe không nhầm đấy chứ, nữ nhân này bảo nàng câm miệng? Vũ Khuynh Thành nhìn trực tiếp vào đôi con ngươi của Hiên Viên Tiếu Điệp, mâu quang một mảnh lạnh như băng: “ ta nói ngươi câm miệng! không có ai được phép sỉ nhục hắn”. Hiên Viên Tiếu Điệp kinh sợ trước ánh mắt quá lạnh lùng của nữ nhân này, nhưng vẫn lấy lại bình tĩnh, ôn nhu cười: “ Khuynh Thành cô nương quả nhiên rộng lượng, Tiêu Dạ Thần đối xử với cô nương như vậy mà vẫn bảo vệ hắn, ha hả..ta thì không rộng lượng được như vậy đâu”

“ Ân? Vậy Hiên Viên đại tiểu thư nói ta phải làm gì…” Vũ Khuynh Thành hứng thú nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp, ánh mắt tràn đầy thú vị nhìn nàng ta khiến cho Hiên Viên Tiếu Điệp vô cớ bối rối. Chết tiệt! Vũ Khuynh Thành, ngươi chẳng lẽ nhìn thấy âu yếm nhân của mình phản bội như vậy vẫn còn có thể bình tĩnh như thế này sao? Hiên Viên Tiếu Điệp mê hoặc, không lẽ nàng ta không có cảm tình gì với Tiêu Dạ Thần? bị ánh mắt dường như hiểu rõ mọi việc kia của Vũ Khuynh Thành nhìn trưc tiếp, Hiên Viên Tiếu Điệp che dấu bối rối trong lòng, cười khẽ: “ nếu là ta, ta sẽ giết đôi cẩu nam nữ đó…”

‘Phách..’ lời chưa dứt, năm dấu nay đã in lên khuôn mặt trắng nõn mỹ miều của Hiên Viên Tiếu Điệp. Quá kinh ngạc, Hiên Viên Tiếu Điệp trân trối nhìn Vũ Khuynh Thành, ánh mắt tràn đầy lửa giận. Vũ Khuynh Thành đạm cười nhìn Hiên Viên Tiếu Điệp, âm thanh ôn nhu như nước bất giác khiến cho Hiên Viên Tiếu Điệp sợ run trong lòng: “ Hiên Viên tiểu thư! Ta đã nói đừng có sỉ nhục hắn, Tiêu Dạ Thần! trên thiên hạ này đây, ai cũng được phép nói xấu hắn chỉ có ngươi là không được, đừng quên hắn là ân nhân cứu mạng của ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.