Vũ Lâm Lâm

Chương 10



Nhạc Cẩn Ngôn quả nhiên nói không sai, năm ngày sau vết thương liền có thể tháo băng. Nhạc Cẩn Ngôn tháo băng cho Thụy vương, nhìn vết thương, cười nói: “Miệng vết thương của Vương gia khép lại rồi.”

Thụy vương nhìn một chút, quả nhiên chỉ còn dấu vết rất mờ, Triệu Vân Trọng ở bên cười nói: “Dược trị thương của Nhạc đại phu đúng là không tồi, ngày khác vũ lâm quân của chúng ta cũng phải làm dược giống như vậy.”

Triệu Vân Trọng kỳ thật chỉ nói vậy thôi, phải biết phương thuốc đều là gia truyền, cho dù là ngự lâm quân có muốn dùng thì cũng phải bỏ tiền ra mà mua dược chế biến sẵn. Ai ngờ nghe Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Được, chút nữa ta sẽ đưa đơn dược cho Triệu tướng quân. Dược trị thương này dùng để trị vết thương do đao kiếm là tốt nhất, ta sẽ cho ngươi thêm dược cầm máu nữa.”

Triệu Vân Trọng khôi phục trí tuệ của Nhạc Cẩn Ngôn, vội nói: “Vậy đa tạ.” Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Triệu tướng quân không cần khách khí, có điều loại dược mà ta dùng cho Vương gia ngày đó rất khó kiếm nguyên liệu, chế cũng không được nhiều, loại này cũng tốt, chỉ cần không bị thương vào mạch máu thì có thể cầm máu rất nhanh.”

Triệu Vân Trọng nói: “Đơn dược của Nhạc đại phu tự nhiên đều là dùng tốt.” Nhạc Cẩn Ngôn cười ha ha, có chút đắc ý.

Thụy vương thử hoạt động chân nhưng lại phát hiện không dùng lực được, cái chân kia hoàn toàn không nghe sai bảo, trong liền hoảng loạn lên, lấy tay đấm chân, lớn tiếng nói: “Nhạc Cẩn Ngôn, chân của ta sao lại không có chút khí lực nào vậy?”

Nhạc Cẩn Ngôn vội lại đây bóp chân cho hắn, ôn nhu nói: “Vương gia đừng vội, hai đao này của ngươi làm bị thương gân mạch hiện nay vết thương liền rồi, ta có thể châm cứu xoa bóp cho ngươi, nhất định có thể nối lại gân mạch.” Thụy vương võ công cao cường, thân thủ mạnh mẽ, chưa bao giờ trải qua cảm giác không động đậy chân tay, nghe xong Nhạc Cẩn Ngôn nói trong lòng mới yên lại, hỏi: “Mất bao lâu thì khỏi được?”

Nhạc Cẩn Ngôn nhéo thử chân Thụy vương, nói: “Nếu muốn khỏi hoàn toàn thì phải mất một tháng.” chân Thụy vương thẳng tắp thon dài, cơ thể rắn chắn, Nhạc Cẩn Ngôn nhìn có chút hâm mộ. Y vừa nhìn ra chân Thụy vương bị thương gân mạch không nhẹ, việc nối gân này cực tốn thời gian, cũng may Thụy vương thân thể khỏe mạnh, hẳn là trong vòng một tháng có thể chữa khỏi.

Đang nói liền nghe thấy một người cười lớn tiến vào: “Lão lục, nghe nói hôm nay ngươi tháo băng, tứ ca ta mang rượu ngon đến chúc mừng này.”

Nhạc Cẩn Ngôn vừa nghe âm thanh này liền vui vẻ nói: “Khánh vương gia.” Quay lại quả nhiên thấy Khánh vương cầm trong tay vò rượu bước vào, thấy Nhạc Cẩn Ngôn mỉm cười nói: “Tiểu Nhạc huynh đệ, nhĩ hảo.” Nhạc Cẩn Ngôn đứng lên, vui vẻ nói: “Khánh vương gia hảo.”

Thụy vương nhìn Nhạc Cẩn Ngôn thấy Khánh vương liền có sắc mặt vui mừng, trong lòng không hiểu vì sao dâng lên một cỗ buồn phiền, phẫn nộ nhìn về phía Khánh vương: “Tứ ca thật là quan tâm tiểu đệ, ngay cả khi nào tiểu đệ tháo băng cũng đều biết.”

Triệu Vân Trọng liền nói: “Hôm trước mạt tướng gặp Khánh vương gia, Khánh vương gia hỏi về vết thương của ngài, mạt tướng liền nói cho Khánh vương biết hôm nay ngài tháo băng.”

Khánh vương trong lòng biết Thụy vương lại đang dỗi, cũng không để ý đến hắn, tự mình đi qua đặt rượu lên bàn, trở lại kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn, nói: “Tiểu Nhạc huynh đệ, hôm nay chúng ta không say không về được không?” lần trước ăn cơm, hắn biết được Nhạc Cẩn Ngôn rất thích uống rượu nên hôm nay mang rượu lại đây, muốn cùng Nhạc Cẩn Ngôn uống một hồi.

Thụy vương thấy Khánh vương không để ý tới mình mà chỉ nói chuyện cùng Nhạc Cẩn Ngôn, tức giận đến lấy tay đấm giường. Muốn nói hắn sợ ai nhất, thì phải nói đó là Khánh vương. Hắn ngày thường cùng Khánh vương qua lại tốt nhất, hoàng thượng tuy rằng cực sủng hắn nhưng dù sao tuổi tác cách xa, giống như là bề trên sủng. Khánh vương lớn hơn Thụy vương năm tuổi, vốn nghịch ngợm, từ nhỏ mang theo Thụy vương cùng nhau chơi, hai người ở trong cung chính là hai cái tiểu ma vương, trong cũng mỗi người nhắc tới liền đau đầu. Khánh vương cũng không giống hoàng thượng chuyện gì cũng dung túng hắn, nếu hắn làm sai chuyện gì thì Khánh vương sẽ giáo huấn không lưu tình chút nào. Triệu Vân Trọng ở một bên nhìn xem muốn cười mà không dám cười, chỉ nhịn đến đau cả bụng.

Khánh vương không để ý tới Thụy vương, nhưng Nhạc Cẩn Ngôn cũng không dám không để ý tới, thấy Thụy vương tức giận, trong lòng không yên, ánh mắt nhìn Khánh vương, muốn nhờ hắn trấn an Thụy vương.

Khánh vương nhìn ra ý tứ của Nhạc Cẩn Ngôn, mỉm cười, đến bên giường hỏi: “Vết thương của ngươi khỏi rồi?”

Thụy vương quay đầu đi không để ý tới hắn. Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Miệng vết thương của Vương gia thì tốt rồi, nhưng bị thương đến gân mạch nên phải châm cứu trị liệu.” Khánh vương gật đậu nói: “Vậy làm phiền Tiểu Nhạc huynh đệ.” Hắn thấy Thụy vương còn đang giận lẫy, cười hỏi Nhạc Cẩn Ngôn: “Châm cứu này mất bao lâu?”

Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Cần một tháng.”

Khánh vương nhíu mày hỏi: “Ngày nào cũng phải châm cứu sao?” Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu: “Thật ra cũng không phải. Nửa tháng đầu thì ngày nào cũng làm, nhưng sau đó thì cách ngày mới châm một lần.”

Khánh vương nói: “Vậy nửa tháng nữa ta qua đây mang ngươi đi săn thú.”

Nhạc Cẩn Ngôn đang mừng, chợt nghe Thụy vương quay đầu quát to một tiếng: “Không được!”

Nhạc Cẩn Ngôn hoảng sợ, Khánh vương giận tái mặt nói: “Vì sao không được? Tiểu Nhạc đại phu hiếm khi nhàn rỗi, ta dẫn y ra ngoài chơi thì sao lại không được?”

Thụy vương nghẹn nửa ngày, lầm bà lầm bầm nói: “Nhạc Cẩn Ngôn phải hầu hạ ta ăn cơm mặc quần áo.”

Khánh vương nghe vậy giận dữ: “Cái gì? Ngươi bảo Tiểu Nhạc đại phu làm những việc này?” Thụy vương thấy Khánh vương phát hỏa cũng không dám nói lời nào, Khánh vương cười lạnh nói: “Lục đệ ngươi đúng là càng ngày càng có tiền đồ, thấy Tiểu Nhạc đại phu hảo tâm nên bắt nạt y phải không?”

Khánh vương cực thích Nhạc Cẩn Ngôn, lập tức tức giận đến sắc mặt xanh mét. Nhạc Cẩn Ngôn thấy Thụy vương bị dạy dỗ đến mặt cúi gầm, nhớ tới bộ dáng đáng thương của Lục Thận Hành khi bị sư phụ mắng, không đành lòng, nói: “Chân của Thụy vương không tiện nên ta chỉ giúp hắn mà thôi, hắn không bắt nạt ta.”

Khánh vương nhìn Nhạc Cẩn Ngôn một hồi, thở dài nói với Thụy vương: “Lục đệ, Tiểu Nhạc đại phu người ta còn nhỏ hơn ngươi đâu, đừng ỷ vào mình là Vương gia mà bắt nạt y.” Thụy vương nhỏ giọng nói vâng, Triệu Vân Trọng nghĩ trong lòng: “Ta sớm nên mời Khánh vương gia đến giáo huấn tiểu tổ tông này một chút.”

Khánh vương mang đến chính là rượu rắn hoàng thượng ban cho, hương rượu thuần hậu. Thụy vương vừa vặn lại bị thương không uống được rượu, Triệu Vân Trọng lấy quân quy làm trọng cũng không uống rượu, Nhạc Cẩn Ngôn mặc dù thích uống rượu nhưng tửu lượng cũng không cao, hơn nửa vò rượu đều vào bụng Khánh vương, kết quả Khánh vương uống say mèm, cũng không về nữa, lôi kéo Nhạc Cẩn Ngôn muốn cùng y nói chuyện thâu đêm, Thụy vương mặc dù tức giận nhưng lại không có cách nào, đành để cho người ta dìu Khánh vương vào phòng Nhạc Cẩn Ngôn. Nhạc Cẩn Ngôn cũng có chút sang, sau khi giúp Khánh vương cởi y phục ra liền không duy trì được mà ngã xuống, hai người trên giường ngủ một đêm.

Hôm sau Khánh vương tỉnh lại trước, nhìn mặt trời ngoài cửa đã muốn lên cao, trong nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào, nghĩ một hồi mới nhớ ra đêm qua hắn say ngủ lại Thụy vương phủ. Rượu kia uống rất tốt, uống say cũng không đau đầu. Khánh vương cảm thấy trên người mình nặng nặng, nhìn ra thì thấy chân tay Nhạc Cẩn Ngôn đều quấn trên người mình, giống như mèo con mà rúc vào trong ngực ngủ say, không khỏi nở nụ cười. Nhạc Cẩn Ngôn có một mái tóc đen sáng bóng, Khánh vương xoa xoa đầu Nhạc Cẩn Ngôn, phát hiện Nhạc Cẩn Ngôn có ba cái khoáy trên đầu, nên tóc trên đỉnh đầu rất tán loạn. Khánh vương nhìn khuôn mặt ngủ ngọt ngào của Nhạc Cẩn Ngôn, nhắm mắt không động đậy để Nhạc Cẩn Ngôn ngủ thêm một hồi.

Nhạc Cẩn Ngôn ngủ đủ rồi, mở mắt ra liền thấy mình ghé vào trên người Khánh vương, ôm Khánh vương thật chặt, lập tức đỏ mặt, vội vàng bò dậy. Thấy Khánh vương vẫn chưa mở mắt giống như đang ngủ, nắng sớm chiếu vào, trên mặt Khánh vương thản nhiên lộ ra vầng sáng, khuôn mặt anh tuấn vô cùng, bất giác xem đến ngây người. đang xuất thần thì Khánh vương mở mắt ra, nhìn Nhạc Cẩn Ngôn nở nụ cười: “Tỉnh?”

Nhạc Cẩn Ngôn nghe tiếng thì phục hồi tinh thần, kinh ngạc phát hiện ra mình thế nhưng nhìn Khánh vương đến ngẩn người, đỏ mặt tận mang tai, nhảy xuống giường, quay đầu đi không dám nhìn Khánh vương, miệng nói: “Ta gọi người múc nước cho Vương gia rửa mặt chải đầu.”

Khánh vương đứng dậy, cười nói: “Được.”

Trong chốc lát nha đầu mang nước đến, Nhạc Cẩn Ngôn sau một thời gian chăm sóc Thụy vương thành thói quen, tự nhiên mà nâng khăn rửa mặt cho Khánh vương. Khánh vương sững người một chút nhưng cũng tùy ý để Nhạc Cẩn Ngôn rửa, thấy Nhạc Cẩn Ngôn lau thật cẩn thận, lực đạo thích hợp, thoải mái không nói lên lời, thầm nghĩ trách không được lão lục lại muốn Nhạc Cẩn Ngôn.

Rửa mặt xong, Nhạc Cẩn Ngôn lại chải đầu cho Khánh vương, xong rồi mới tự rửa mặt chải đầu. Vừa vắt khăn đã bị Khánh vương lấy qua, cười nói: “Để ta rửa mặt chải đầu cho ngươi.” Rồi nhẹ nhàng lau mặt cho y.

Nhạc Cẩn Ngôn bị giữ lấy mặt, trong nhất thời có chút hoảng hốt, giống như trước đây Ngô Chinh cũng như vậy, bế mình giúp mình rửa mặt, bất giác kêu một tiếng: “Ngô đại ca.”

Khánh vương nhướng mày, cười dài nói: “Ta không phải là Ngô đại ca của ngươi nha.”

Nhạc Cẩn Ngôn phát hiện mình nói lỡ miệng rất ngượng ngùng, nhưng thấy ý cười trên mặt Khánh vương, vẫn không giận dữ nên yên lòng, nói: “Vương gia cũng tốt như Ngô đại ca của ta vậy.”

Khánh vương thấy y vẻ mặt chân thành tha thiết, cảm thấy vui mừng, đùa y: “Nhưng ta không muốn làm đại ca của ngươi.”

Nhạc Cẩn Ngôn không rõ, giương mắt nhìn Khánh vương. Mặt y rửa sạch, làn da bóng loáng tinh tế, Khánh vương nhịn không được lấy tay xoa xoa, nói: “Ta muốn là Tứ ca của ngươi.” Dứt lời cất tiếng cười to, Nhạc Cẩn Ngôn biết Khánh vương đang trêu mình, cũng cười theo.

Hai người ở bên nói cười thật vui lại chọc giận Thụy vương bên này. Phòng Nhạc Cẩn Ngôn sát ngay phòng của Thụy vương, tiếng cười bên này một chút cũng không sót truyền vào tai Thụy vương, Thụy vương không khỏi tức giận: “Nhạc Cẩn Ngôn đáng chết, bình thường thì chẳng nói gì với ta cả, chỉ biết trêu đùa với người khác.” Lại nghĩ tới Tề Hạo Cẩm: “Nếu A Cẩm ở đây, trong những lúc như thế này chúng ta có thể ở trong phòng pha trà, A Cẩm sẽ hái một bông hoa cúc cắm trong bình, ngâm thơ vẽ tranh thật vui vẻ.” Bất giác mà rơi lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.